Page 67 - Nhà Giả Kim
P. 67
“Phải, yêu là thế đấy. Nó biến con mồi th{nh chim ưng, chim ưng th{nh người, rồi đến lượt
người biến thành sa mạc. Nó biến chì thành vàng rồi đưa v{ng trở về với lòng đất”.
“Tôi chẳng hiểu bạn nói gì cả”, sa mạc nói.
“Nhưng ít ra bạn cũng hiểu được rằng ở một nơi n{o đó giữa c|c đồi cát của bạn có một cô
g|i đang mong đợi tôi. Chính vì thế mà tôi phải biến th{nh gió”.
Sa mạc làm thinh một lúc rồi mới nói với cậu: “Tôi sẽ cho bạn c|t để gió thổi, nhưng một
mình tôi thì chẳng l{m gì được đ}u. Bạn phải yêu cầu gió mới giúp được”.
Một làn gió nhè nhẹ nổi lên. Những người Arập quay nhìn cậu; họ không hiểu thứ tiếng cậu
nói đó. Nh{ luyện kim đan mỉm cười. Gió mơn man khuôn mặt cậu. Nó nghe được những gì
cậu nói với sa mạc, vì gió biết hết mọi chuyện. Nó đi khắp thế giới nhưng không có chỗ nào
là khởi điểm, cũng không có nơi n{o để gió dừng lại vĩnh viễn.
“Giúp tôi với”, cậu nói. “Mới gần đ}y bạn đ~ đem đến cho tôi giọng nói của người tôi yêu”.
“Ai dạy bạn nói tiếng nói của sa mạc v{ gió?”
“Tr|i tim tôi đấy”, cậu đ|p.
Gió có rất nhiều tên. Ở vùng n{y người Arập gọi nó là Sirocco và tin rằng nó mang hơi ẩm từ
vùng đất ngập nước, nơi cư trú của người da đen; ở vùng đất xa xôi quê hương của cậu
người ta gọi nó là Lavante, vì cho rằng nó mang theo cát sa mạc và tiếng thét xung trận của
người Mauren; còn ở những vùng xa nữa, phía sau những đồng cỏ cậu vẫn thả cừu, thì
người ta cho rằng gió đến từ Andalusia. Nhưng đúng ra gió chẳng đến từ một nơi n{o cả,
cũng chẳng đi đ}u hết; vì thế mà nó mạnh hơn cả sa mạc. Một ng{y n{o đó có thể sẽ có
người trồng được cây trên sa mạc, thậm chí nuôi được cừu ở đó nữa, nhưng sẽ không ai
khống chế được gió.
“Bạn không thể th{nh gió được, vì thể chất chúng mình khác nhau hoàn toàn”, gió nói.
“Không đúng”, cậu đ|p. “Trên đường đi, tôi đ~ học được những bí mật của thuật luyện kim
đan. Trong người tôi tập hợp đủ cả gió, sa mạc, đại dương, sao trời và mọi thứ trong vũ trụ.
Chúng ta đều cùng do một bàn tay tạo ra và có cùng một linh hồn. Tôi muốn được như bạn,
có thể đến khắp mọi ngóc ng|ch, vượt biển cả, thổi bay lớp cát che phủ kho báu của tôi và
đem đến đ}y tiếng nói của người con g|i tôi yêu”.
“Mấy hôm trước tôi có nghe bạn trò chuyện với nhà luyện kim đan”, gió nói. “Ông bảo mỗi
sự vật đều có vận mệnh riêng. Con người không thể biến th{nh gió được”.
“Bạn hãy dạy tôi cách biến thành gió một vài khoảnh khắc thôi; như thế bạn và tôi có thể
chuyện trò và khả năng vô hạn của người v{ gió”, cậu nói. Gió thêm hiếu kì; đó l{ điều chưa
từng có. Nó muốn chuyện trò tiếp về những chuyện ấy nhưng không biết phải biến người
thành gió ra sao. Thế mà nó vốn l{m được khối chuyện cơ đấy! Tạo nên sa mạc n{y, đ|nh
chìm t{u n{y, đốn ngã biết bao khu rừng này, thổi qua các thành phố lớn đầy âm nhạc và