Page 62 - Nhà Giả Kim
P. 62
“Ông chế ngự được họ chỉ bằng c|i nhìn!” Cậu thán phục
“Đôi mắt cho thấy sức mạnh của tâm hồn”, ông đ|p
“Đúng vậy”, cậu thầm nghĩ.
Cậu vừa nhận thấy ở khu lều kia một trong số những người vũ trang nhìn chòng chọc theo
họ. Vì khoảng cách quá xa nên cậu không nhìn được rõ mặt hắn song cậu chắc chắn hắn
đang nhìn họ. Sau khi đ~ vượt qua rặng núi trải dài theo chân trời nhà luyện kim đan mới
nói rằng chỉ còn hai ngày nữa thôi l{ đến Kim Tự Tháp.
“Nếu chúng ta sắp phải chia tay đến nơi thì ông h~y dạy cháu thuật luyện kim đan đi”, cậu
nói
“Cậu đ~ nắm vững thuật ấy rồi m{. Đó l{: nhập vào tâm linh vũ trụ và phát hiện kho báu
d{nh riêng cho mình”
“Ch|u không nói đến chuyện ấy; chuyện luyện chì th{nh v{ng cơ”
Nhà luyện kim đan chợt lặng im như sa mạc và chỉ trả lời cậu sau khi họ dừng lại để
dùng bữa
“Mọi sự trong vũ trụ đều tiến hóa”, ông nói. “Với bậc hiền giả thì vàng là thứ kim loại tiến
hóa đến mức cao nhất. Đừng hỏi tại sao vì ta không biết thuật. Ta chỉ biết truyền thống luôn
luôn đúng. Chỉ vì người ta không hiểu lời bậc hiền giả. Cho nên vàng, thay vì là biểu tượng
của tiến hóa, trở thành nguyên nh}n g}y ra xung đột”.
“Sự vật tự biểu lộ bằng nhiều thứ ngôn ngữ”, cậu ngắt lời ông. “Chẳng hạn có một lúc đối với
cháu tiếng lạc đ{ kêu không l{ gì kh|c hơn tiếng lạc đ{ kêu cả, rồi thì nó trở thành dấu hiệu
của sự nguy hiểm, sau đó lại chỉ là tiếng kêu như trước”.
Cậu không nói tiếp nữa; có lẽ nhà luyện kim đan đ~ biết cả rồi.
“Ta biết những nhà luyện kim đan ch}n chính”, ông nói tiếp. “Họ tự giam mình trong phòng
thí nghiệm, cố gắng để tiến hóa, giống như v{ng. Họ tìm ra được loại “Đ| tạo v{ng” vì họ
hiểu rằng khi một vật tiến hóa thì mọi vật quanh nó cũng tiến hóa theo.
Người kh|c tìm ra “Đ| tạo v{ng” do tình cờ; họ vốn có tài sẵn và tâm hồn họ lĩnh hội nhanh
hơn kẻ khác. Số người này hiếm chứ không nhiều đ}u. Rồi có những kẻ chỉ quan tâm đến
vàng thôi. Họ chẳng bao giờ tìm ra được điều bí mật cả vì họ quên rằng chì, đồng, sắt cũng
phải đi trọn con đường tiền định của chúng. Thanh ra ai mà can thiệp vào vận mệnh của sự
vật khác sẽ không bao giờ phát hiện được chính vận mệnh của mình”.
Những lời n{y vang lên như một lời nguyền.
Ông cúi nhặt một vỏ sò trên mặt c|t: “Sa mạc n{y xưa kia l{ biển”