Page 60 - Nhà Giả Kim
P. 60

“Đi tiếp về hướng Kim Tự Th|p”, ông đ|p. “V{ tiếp tục lưu ý đến các dấu hiệu. Tim cậu đ~
               sẵn sàng chỉ cho cậu chỗ chôn kho báu rồi đấy”

               “Có phải đó l{ điều cháu cần biết nữa không?”

               “Không”, ông đ|p. “Điều cậu cần biết nữa l{ như thế n{y: trước khi cậu đạt được ước mơ thì
               t}m linh vũ trụ sẽ thử thách mọi điều cậu học được trên đường đi. T}m linh vũ trụ làm thế
               không phải vì ác ý mà vì muốn khi đạt được ước mơ chúng ta đồng thời cũng nắm vững
               những bài học đ~ lĩnh hội khi đi theo ước mơ. Đó chính l{ thời điểm m{ đa số bỏ cuộc, nói
               theo ngôn ngữ sa mạc là “chết kh|t v{o đúng c}y ch{ l{ xuất hiện ở chân trời”. Mọi cuộc tìm
               tòi đều khởi đầu như c}u “th|nh nh}n đ~i kẻ khù khờ” và kết thúc với sự thử thách gay go
               kẻ chiến thắng”.


               Cậu nhớ đến một câu châm ngôn của đất nước mình, nói rằng giờ tối nhất trong đêm lại
               chính là ngạy trước lúc rạng đông.


               Ngày hôm sau có dấu hiệu b|o nguy đầu tiên. Ba chiến binh tiến lại gần hỏi hai người làm gì
               ở đấy.


               “Tôi đem chim ưng đi săn”, nh{ luyện kim đan đ|p.

               “Chúng tôi phải kh|m xem hai người có vũ trang không”, một chiến binh nói .

               Nhà luyện kim đan chậm rãi xuống ngựa. Cậu cũng xuống theo


               “Anh đem theo nhiều tiền thế n{y để l{m gì?”, một người lính hỏi cậu trong lúc khám cái bị

               “Tôi cần tiền để đi đến Kim Tự Th|p”, cậu đ|p.

               Người chiến binh khám nhà luyện kim đan tìm thấy một bình pha lê nhỏ đựng một chất
               lỏng và một quả trứng bằng thủy tinh màu vàng, nhỉnh hơn quả trứng gà.

               “C|i gì thế n{y?” Hắn hỏi


               “Đó l{ viên Đ| tạo vàng và Thuốc trường sinh. Công trình của các nhà luyện kim đan đấy. Ai
               uống thuốc này thì sẽ không bao giờ ốm đau nữa và một mảnh vụn của viên đ| có thể biến
               mọi thứ kim loại th{nh v{ng”. C|c chiến binh Arập cười ngất vì thấy câu trả lời quá khôi hài;
               nhà luyện kim đan cũng cười theo. Rồi họ cho phép hai người được giữ tất cả hành lí tiếp
               tục cuộc hành trình.

               “Ông điên {?” Cậu hỏi nhà luyện kim đan sau khi đi được một quãng.

               “Sao ông lại trả lời thế?”


               “Để chỉ cho cậu một bài học đơn giản ở đời”, ông đ|p. “Đó l{: kho t{ng sờ sờ ngay trước mắt
               mà ta không hề biết. Vì sao? Vì con người không tin rằng có kho tàng thật”.
   55   56   57   58   59   60   61   62   63   64   65