Page 58 - Nhà Giả Kim
P. 58

Họ lại lặng lẽ tiếp tục đi trong sa mạc hai ngày nữa. Nhà luyện kim đan c{ng lúc c{ng thận
               trọng hơn vì họ đang đến gần vùng giao tranh ác liệt nhất. Trong khi đi đường cậu thử lắng
               nghe tiếng nói của trái tim mình. Quả tim cậu không phải lúc n{o cũng ngoan ngo~n: trước
               kia nó quen được đi ho{i đi m~i, b}y giờ nó chỉ muốn mau đến đích. Có lúc tr|i tim cậu kể lể
               hàng giờ liền về nỗi nhớ nhung của nó; lúc khác nó lại xúc động trước cảnh mặt trời mọc
               trên sa mạc đến nỗi làm cậu phải khóc thầm. Tim cậu đập nhanh khi nó kể về kho b|u, đập
               chậm hẳn khi cậu mơ m{ng lặng nhìn chân trời vô tận trên sa mạc. Nhưng nó không bao giờ
               câm nín, kể cả khi cậu và nhà luyện kim đan không nói với nhau một lời nào.

               “Tại sao ta phải lắng nghe trái tim mình nhỉ?” Cậu hỏi khi hai người dừng lại nghỉ đêm

               “Bởi vì trái tim cậu ở đâu thì kho báu cậu tìm cũng ở đó”


               “Nhưng m{ tim ch|u rạo rực”, cậu đ|p. “Nó mơ, nó xúc động và nó say mê một cô gái sa
               mạc. Nó đòi hỏi ch|u đủ chuyện, khiến nhiều đêm ch|u không ngủ được khi nghĩ đến n{ng”.


               “Tốt lắm. Như thế là tim cậu đang sống hết mình. Hãy lắng nghe những gì nó nói”

               Ba ngày tiếp theo hai người gặp một số chiến binh có vũ trang v{ thấy một số kh|c đ{ng xa
               phía chân trời. Tim cậu bắt đầu nói về nỗi lo sợ. Nó kể chuyện nghe được từ t}m linh vũ trụ
               về những người đi tìm m{ không hề thấy kho b|u. Đôi khi nó khiến cậu hoảng sợ khi nghĩ
               rằng có thể mình không tìm thấy kho tàng hoặc sẽ chết trong sa mạc. Lúc khác cái trái tim
               kia lại bảo cậu rằng nó hài lòng lắm vì nó đ~ tìm thấy tình yêu và nhiều đồng tiền vàng rồi.

               “Tr|i tim ch|u giở chứng rồi”, cậu nói với nhà luyện kim đan khi họ dừng lại cho ngựa nghỉ.
               “Nó không muốn ch|u đi tiếp nữa”.


               “Điều đó đúng thôi”, ông đ|p. “Đó l{ bằng cớ cho thấy rằng trái tim cậu rất sống động.
               Đương nhiên ai m{ chẳng sợ khi đem tất cả gì mình có được ra đổi lấy một giấc mơ”.


               “Thế thì tại sao cháu phải lắng nghe nó chứ?”

               “Vì cậu chẳng bao giờ bắt nó im lặng được nữa. Ngay cả khi cậu l{m như không thèm nghe
               nó nói thì nó vẫn luôn luôn ở trong con người cậu, nhắc đi nhắc lại những điều cậu nghĩ về
               cuộc đời và thế giới”.

               “Ngay cả khi nó lừa ch|u hay sao?”

               “Bị lừa bịp cũng giống như bị một cú đ|nh bất ngờ thôi. Nhưng nếu cậu hiểu rõ trái tim
               mình thì sẽ không xảy ra điều gì bất trắc đ}u, vì cậu biết rõ nó mơ ước gì và biết phải ứng
               xử thế nào. Không ai trốn tránh được trái tim mình; thành ra nên lắng nghe nó nói là hay
               hơn cả. Như thế cậu sẽ không bao giờ bị đ|nh bất ngờ”.

               Cậu tiếp tục lắng nghe tr|i tim mình trên đường qua sa mạc, hiểu dần những mẹo vặt của nó
               và chấp nhận nó l{ như thế. Cậu thôi không lo sợ nữa, cũng không còn muốn quay về ốc đảo,
               vì một xế trưa nọ tim cậu bảo rằng nó mãn nguyện rồi.
   53   54   55   56   57   58   59   60   61   62   63