Page 56 - Nhà Giả Kim
P. 56
“Con người mơ được trở về hơn l{ ra đi”, cậu nói v{ đ~ thấy quen lại với sự yên ắng của sa
mạc.
“Nếu những gì ta tìm thấy là thật, là vàng ròng thì chúng sẽ không bao giờ hư hao v{ bất cứ
lúc nào ta quay về thì chúng vẫn còn nguyên vẹn đó; còn nếu chúng chỉ l{ tho|ng qua như
|nh sao băng thì khi trở về ta sẽ chẳng tìm thấy gì nữa cả. Nhưng dẫu sao cậu cũng đ~ sống
được cái phút thoáng qua ấy và bấy nhiêu đ~ l{ quí rồi”.
Ông dùng thuật ngữ của giới giả kim nhưng cậu hiểu ông muốn ám chỉ Fatima. Song không
nghĩ đến những gì cậu đ~ bỏ lại phía sau thì thật là khó. Cảnh vật đơn điệu của sa mạc khiến
cậu nghĩ vẩn vơ. Cậu như thể vẫn còn thấy trước mắt rừng chà là, giếng nươc v{ khuôn mặt
người con g|i mình yêu, anh ch{ng người Anh bên lò thí nghiệm v{ người phu lạc đ{ với
những tư tưởng cao siêu bậc thầy mà không tự biết.
“Có thể nhà luyện kim đan chưa từng yêu bao giờ”, cậu nghĩ.
Ông cưỡi ngựa chạy phía trước, con chim ưng đậu trên vai. Con chim hiểu rõ ngôn ngữ của
sa mạc nên mỗi khi họ dừng ch}n thì nó đều bay đi tìm mồi để săn. Ng{y đầu nó tha về một
con thỏ, hôm sau hai con chim. Đêm đến họ chỉ trùm chăn chứ không đốt lửa. Đêm sa mạc
lạnh v{ trăng c{ng khuyết thì càng tối. Suốt một tuần lễ liền họ ít trò chuyện, chỉ trao đổi về
những cách phòng xa cần thiết để tránh lạc vào trận địa giữa các bộ tộc. Cuộc xung đột vẫn
còn tiếp diễn; hẳn là cách chỗ họ không xa vì thỉnh thoảng gió tanh mùi máu. Và gió nhắc
nhở cậu nhớ đến ngôn ngữ của dấu hiệu, luôn luôn chỉ ra cho cậu những gì mắt cậu không
thấy được. Vào ngày thứ bảy, nhà luyện kim đan quyết định dừng lại nghỉ sớm hơn thường
lệ. Con chim ưng lại bay đi săn; ông đưa bình nước mời cậu.
“Cậu sắp đến đích rồi đó”, nh{ luyện kim đan nói. “Tôi chúc mừng cậu đ~ đi theo con đường
tiền định của mình”.
“Trên đường đi ông chẳng chỉ bảo ch|u điều gì cả. Cháu cứ nghĩ rằng ông sẽ dạy cho cháu
những điều ông biết. C|ch đ}y không l}u ch|u cùng đi trên sa mạc với một người có nhiều
sách về thuật luyện kim đan, nhưng ch|u chẳng học được gì từ những quyển sách ấy”.
“Chỉ có một cách học thôi”, nh{ luyện kim đan đ|p. “Đó l{ thông qua h{nh động. Tất cả
những gì cần biết cậu đ~ học được trên đường đi rồi. Nhưng còn thiếu một điều”.
Cậu muốn biết đó l{ điều gì nhưng ông m~i nhìn đăm đăm về phía chân trời, tìm bóng dáng
con chim ưng.
“Tại sao người ta gọi ông là nhà luyện kim đan?”
“Vì đó l{ nghề của ta”
“Khi những nhà luyện kim đan kh|c thử luyện vàng mà không thành công thì họ sai ở
chỗ n{o?”