Page 52 - Nhà Giả Kim
P. 52
“Những thứ vào miệng con người không độc hại, xấu xa”, nh{ luyện kim đan đ|p.
“Xấu xa độc hại là những gì từ miệng họ tuôn ra. "
Rượu làm cậu hưng phấn nhưng nh{ luyện kim đan khiến cậu băn khoăn. Họ ngồi trước lều
ngắm trăng. Trăng sáng làm ánh sao nhạt dần
“Uống nữa đi”, nh{ luyện kim đan nói khi thấy cậu vui vẻ hẳn lên. “Rồi hãy ngủ yên tối nay,
như một chiến binh trước ngày ra trận. Đừng quên rằng trái tim cậu ở đ}u thì kho b|u cũng
ở đó; cũng như phải tìm cho ra kho tàng thì những gì cậu học được trên đường mới thật có
ý nghĩa. Ng{y mai cậu hãy bán lạc đ{ đi, mua một con ngựa. Lạc đ{ khó lường lắm: chúng đi
cả nghìn bước chẳng có dấu hiệu mệt mỏi nào cả, nhưng thình lình khuỵu xuống rồi chết đứ
đừ. Ngựa thì mệt từ từ, th{nh ra người ta luôn luôn lường trước được có thể thúc ép chúng
tới mức nào và chừng nào chúng sẽ chết”.
Chiều tối hôm sao cậu đi ngựa đến lều của nhà luyện kim đan. Cậu đợi một lúc thì ông cũng
vừa xong để đi; con chim ưng đậu trên vai trái.
“H~y chỉ cho ta sự sống trên sa mạc”, nh{ luyện kim đan nói, “chỉ những ai tìm được sự sống
thì mới có thể tìm thấy kho t{ng”.
Họ cưỡi ngựa qua những đồi c|t lo|ng |nh trăng.
“Không biết mình có tìm ra sự sống không, vì nói cho đúng thì mình đ}u đ~ r{nh sa mạc”,
cậu nghĩ.
Cậu muốn quay sang nói với ông như thế nhưng lại ngại. Lát sau họ tới chỗ tảng đ| m{ hôm
trước cậu đ~ trông thấy hai con chim bồ cắt, nhưng giờ đ}y chỉ có gió v{ tĩnh lặng
“Ch|u không biết cách tìm sự sống trên sa mạc”, cậu nói, “tất nhiên cháu biết là có sự sống
nhưng không biết tìm ở đ}u”.
“Sự sống lôi cuốn sự sống”, nh{ luyện kim đan gợi ý.
Và thế là cậu hiểu. Cậu thả lỏng ngay cương ngựa, để nó tự đi qua c|c tảng đ|. Nh{ luyện
kim đan im lặng đi theo. Con ngựa của nhà cậu chạy lòng vòng gần nửa tiếng.
Họ không còn nhìn thấy rừng chà là nữa, chỉ còn mặt trăng to tướng trên bầu trời và những
tảng đ| lấp l|nh |nh trăng bạc. Chợt cậu thấy con ngựa đứng lại ở một nơi mình chưa hề tới
bao giờ.
“Chỗ này có sự sống”, cậu nói với nhà luyện kim đan.
“Tuy cháu không biết ngôn ngữ của sa mạc nhưng con ngựa của cháu biết ngôn ngữ của sự
sống”