Page 48 - Nhà Giả Kim
P. 48

“Vì Pharao mơ thấy bò gầy và bò mập mà hắn lại giải được giấc mơ ấy nên đ~ cứu dân Ai
               Cập thoát khỏi nạn đói. Tên hắn là Josef. Hắn cũng ở trên một đất nước lạ, giống như cậu
               vậy và lúc ấy có lẽ cũng trạc tuổi cậu”. Ông ngừng nói, đôi mắt vẫn lạnh lùng.

               “Chúng ta luôn sống theo truyền thống. Thuở đó truyền thống đ~ cứu dân Ai Cập khỏi nạn
               đói v{ khiến họ trở thành dân tộc giàu có nhất thế gian. Truyền thống dạy đ{n ông chúng ta
               c|ch vượt sa mạc và tổ chức hôn lễ cho con c|i như thế nào. Truyền thống cũng dạy rằng ốc
               đảo l{ nơi trung lập, vì phe n{o cũng có ốc đảo v{ chúng không được ai che chở cả”.


               Trong khi ông nói thì không ai xen một lời nào.

               “Nhưng truyền thống cũng dạy chúng ta phải tin v{o thông điệp của sa mạc. Mọi điều chúng
               ta biết đều là do học được từ sa mạc cả”.

               Ông ra hiệu và mọi người đứng cả dậy. Buổi họp chấm dứt. Các ống điếu Nargileh được dụi
               tắt v{ đ|m người canh đứng vào vị trí.

               Cậu dợm đi ra thì ông gi{ nói: “S|ng mai chúng ta sẽ phạm vào lời thề rằng trong ốc đảo
               không ai được mang vũ khí. Suốt ngày mai chúng ta sẽ chờ đón qu}n địch. Khi mặt trời lặn
               thì mọi người nộp khí giới lại cho ta. Cứ mười kẻ địch bị giết thì cậu được thưởng một đồng
               tiền v{ng. Tuy nhiên, vũ khí không được phép đem ra từ nơi cất giấu m{ không được sử
               dụng. Chúng đồng bóng chẳng khác sa mạc, nếu đem ra m{ không dùng đến thì lần sau có
               thể chúng sẽ không chịu để ta sử dụng nữa đ}u. Do đó, nếu ngày mai không cần tới chúng
               thì ít nhất cũng phải có một cái dành cho cậu đó”.

               Khi cậu ra khỏi lều họp thì ốc đảo chỉ còn |nh trăng soi s|ng. cậu đi thêm hai mươi phút nữa
               mới về tới lều của mình. Những chuyện xảy ra mới đ}y khiến cậu hoảng sợ.

               Cậu đ~ nhập v{o t}m linh vũ trụ và có thể sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình.


               V|n b{i đắt qu|. Nhưng từ ngày bán đi bầy cừu để theo đuổi chính vận mệnh mình lúc nào
               cậu cũng đ|nh cuộc với gi| cao. Người phu lạc đ{ đ~ nói sao nhỉ: chết v{o ng{y mai thì cũng
               chẳng khác chết vào bất cứ một ngày nào khác. Mỗi ng{y l{ để ta sống hoặc để từ gi~ cõi đời.
               Mọi sự tùy vào một chữ thôi: “Maktub”

               Cậu bình thản đi, lòng không }n hận gì. Nếu ngày mai cậu chết thì cũng chính bởi vì Thượng
               đế không thích thay đổi tương lai. Dù cậu có chết thì cũng l{ chết sau khi đ~ vượt eo biển, để
               làm việc trong cửa h{ng pha lê, đ~ được biết sự yên ắng của sa mạc v{ đôi mắt Fatima. Đ~ từ
               lâu, từ khi rời nh{ đi, mỗi một ngày cậu đều đ~ sống hết mình. Nếu ngày mai có chết thì mắt
               cậu đ~ được thấy rất nhiều, hơn hẳn những người chăn cừu khác và cậu rất hãnh diện về
               điều này. Chợt có tiếng vó ngựa và cậu bị một làn gió cực mạnh hất ngã xuống đất. Quanh
               cậu bụi tung mù mịt, che khuất cả mặt trăng. Trước mặt cậu một con ngựa khổng lồ cất cao
               hai vó trước, hí vang khiếp đảm.

               Khi đ~ bớt bụi thì hình ảnh cậu nhìn thấy khiến cậu sợ cho|ng người, chưa bao giờ sợ
   43   44   45   46   47   48   49   50   51   52   53