Page 46 - Nhà Giả Kim
P. 46

“Tôi muốn biết về tương lai vì tôi l{ con người và mọi người đều sống vì tương lai”, người
               phu nói với thầy bói.

               Nghe thế thầy bói im lặng. Thầy có thể bói que, rải que trên nền đất rồi giải đo|n.

               Nhưng hôm ấy thầy không bói que.


               “Tôi kiếm sống bằng c|ch đo|n hậu vận”, thầy nói. “Tôi biết thuật bói que và biết phải sử
               dụng que thế n{o để nhập được v{o nơi ghi chép mọi sự trên đời này. Ở đó tôi có thể thấy
               được quá khứ, phát hiện những gì đ~ bị lãng quên và giải đo|n những dấu hiệu của hiện tại.
               Khi kh|ch tìm đến tôi hì tôi không biết được tương lai họ mà chỉ ước đo|n thôi. Vì tương lai
               thuộc về Thượng Đế v{ Người chỉ khải thị trong những hoàn cảnh hết sức kh|c thường.
               Bằng c|ch n{o m{ tôi đo|n tương lai? Chính là qua dấu hiệu của hiện tại. Bí ẩn nằm ngay
               trong hiện tại; nếu anh chú ý quan sát hiện tại thì anh có thể cải thiện được nó. Và khi anh
               đ~ l{m cho hiện tại được tốt hơn. Vậy đừng nên nghĩ đến tương lai m{ h~y sống từng ngày
               của đời mình theo giới luật của Thượng đế v{ luôn tin tưởng rằng Người cưu mang chúng ta
               là con cái của Người. Mỗi một ngày tự nó đ~ h{m chứa vĩnh cửu rồi”.

               Người phu muốn biết trong hoàn cảnh hết sức kh|c thường nào mới được Thượng đế khải
               thị tương lai.

               “Khi n{o được Người ban cho ơn phước đó. Song rất hạn hữu, vì một lí do thôi: tương lai
               tuy đ~ được định sẵn nhưng vẫn còn có thể thay đổi được”.

               Thượng đế đ~ khải thị cho cậu chăn cừu một khoảnh khắc của tương lai vì Người muốn
               dùng cậu làm sứ giả đưa tin.


               “Cậu h~y đến gặp các tộc trưởng”, người phu nói, “để báo về các chiến binh đang tiến lại ốc
               đảo n{y”.


               “Họ sẽ cười nhạo tôi mất”.

               “Họ l{ người của sa mạc nên biết phải xử sự với điềm b|o như thế n{o”

               “Vậy thì họ đ~ biết hết cả rồi chứ”.

               “Họ không bận t}m đến chuyện ấy đ}u, vì họ cho rằng Allah sẽ gửi đến một sứ giả đưa tin
               nếu Người có điều gì cần cho họ biết. Điều n{y thường vẫn xảy ra. Lần n{y người đưa tin l{
               cậu đấy”.


               Cậu nghĩ đến Fatima và quyết định đi tìm c|c tộc trưởng ngay tức thì.

               “Tôi đem điềm của sa mạc đến đ}y”, cậu nói với người đứng canh cửa một cái lều trắng to
               tướng nằm chính giữa ốc đảo, “nên muốn thưa chuyện với các tộc trưởng”


               Người gác không trả lời m{ đi v{o trong lều. Mãi sau hắn mới trở ra với một người Arập trẻ
               khoác áo hai màu trắng vàng. Cậu kể cho người Arập trẻ điều mình đ~ thấy.
   41   42   43   44   45   46   47   48   49   50   51