Page 49 - Nhà Giả Kim
P. 49

đến thế: một kị sĩ mặt to{n đen ngồi trên mình ngựa, một con chim ưng đậu trên vai trái.
               Người ấy đội khăn xếp, che kín mặt chỉ hở hai mắt, giống như những “sứ giả của sa mạc”
               nhưng oai phong hơn nhiều. Người kị sĩ đầy bí mật kia rút từ yên ngựa một thanh kiếm
               cong; thép lấp l|nh dưới |nh trăng.


               “Kẻ n{o đ~ cả gan giải đo|n đường bay của chim bồ cắt?” Tiếng người ấy như sấm dậy, vang
               vọng giữa năm vạn gốc chà là của ốc đảo El Fayum

               “Tôi đấy”, cậu đ|p v{ liên tưởng tới tượng thánh Santiago de Compostela trên mình ngựa
               phóng qua đầu lũ ngoại đạo. Kh|c chăng l{ giờ đ}y kẻ ngoại đạo kia như tượng thánh trên
               mình ngựa, còn cậu nằm lăn dưới đất.


               “Tôi đấy”, cậu đ|p rồi cúi đầu để tránh nhát kiếm. “Nhiều mạng người sẽ được t}m linh vũ
               trụ cứu tho|t; đó l{ điều m{ ông đ~ không ngờ tới”.

               Nhưng lưỡi kiếm không chém xả xuống cậu m{ c|nh tay người lạ chỉ hạ xuống từ từ cho
               đến khi mũi kiếm chạm vào trán cậu. Kiếm sắc làm trán cậu rỉ m|u. Người kị sĩ bất động.
               Cậu cũng bất động. Cậu không nghĩ đến chạy trốn mà thấy trong lòng rạo rực một niềm vui
               kì lạ: mình sẽ chết vì đ~ quyết tâm theo vận mệnh của mình. Và vì Fatima. Thế có nghĩa l{
               c|c điềm báo không sai. Hiện cậu đối mặt với kẻ thù và chẳng việc gì phải bận tâm về cái
               chết vì t}m linh vũ trụ đang chờ đón mình. Cậu sẽ nhanh chóng trở thành một phần của linh
               hồn ấy. Và ngày mai kẻ thù kia cũng sẽ thành một phần của nó nốt. Người lạ vẫn dí kiếm
               trên trán cậu.


               “Tại sao mi lại giải đo|n đường bay của chim?”

               “Tôi chỉ đọc những gì chim muốn báo thôi. Chim muốn cứu ốc đảo còn c|c người sẽ

               phải chết. Ốc đảo đông hơn lũ c|c người”.


               Mũi kiếm vẫn không rời trán cậu.

               “Mi l{ ai m{ t|o gan muốn thay đổi số phận đ~ được Allah quyết định?”

               “Allah tạo dựng c|c đạo qu}n cũng như người sinh ra lũ chim kia. Người đ~ dạy tôi ngôn
               ngữ của loài chim. Mọi điều đều do một bàn tay viết nên cả”, cậu nói, dùng từ

               ngữ của người phu lạc đ{.


               Người lạ thu kiếm về. Cậu thấy nhẹ cả người nhưng vẫn không có ý bỏ chạy.

               “Đừng có đo|n mò”, người lạ nói. “Điều gì đ~ được bàn tay nọ ghi sẵn rồi thì không cản
               được đ}u”.

               “Tôi chỉ trông thấy một đạo quân chứ không biết được trận đ|nh kết thúc thế n{o”, cậu đ|p

               Người lạ có vẻ hài lòng với câu trả lời, song vẫn lăm lăm thanh kiếm trong tay.
   44   45   46   47   48   49   50   51   52   53   54