Page 44 - Nhà Giả Kim
P. 44

Hôm sau cậu nói với Fatima về điều này.

               “Sa mạc đem đ{n ông của chúng em đi nhưng không phải lúc n{o cũng đưa họ trở về”, cô
               nói. “Chúng em đ{nh chấp nhận. Nhưng họ vẫn tiếp tục sống trong những áng mây không
               đem lại mưa, trong những con vật náu mình giữa các tảng đ| v{ trong l{n nước tuôn đầy từ
               các giếng. Họ trở thành bộ phận của toàn thể, họ nhập v{o t}m linh vũ trụ.

               Cũng có một số trở về được; điều n{y đem lại niềm vui và thêm hi vọng cho những người
               đ{n b{ đang mong mỏi rằng một ngày kia chồng con họ cũng sẽ trở về. Trước đây em ganh
               tị với những người đ{n b{ n{y, nhưng giờ đ}y em cũng có một người để mà chờ đợi. Em là
               một cô gái sa mạc và rất tự hào về điều này. Chồng em cần phải đi lại tự do như l{n gió l{m
               biến dạng c|c đồi c|t. V{ em cũng mong được thấy chồng em nhập vào trong những áng
               mây, trong những con thú v{ trong l{n nước giếng”.

               Cậu đi tìm ch{ng người Anh vì cậu muốn kể cho anh ta về Fatima. Cậu ngạc nhiên thấy anh
               ta đ~ dựng một cái lò nhỏ cạnh lều. Cái lò luyện trông thật quái dị, phía trên đặt một cái bình
               trong suốt. Trong lúc đốt lò bằng cành khô mắt anh ta nhìn ta sa mạc; đôi mắt như long lanh
               hơn những ngày chỉ chúi mũi v{o s|ch.

               “Đ}y l{ bước đầu”, anh ta cắt nghĩa. “Tôi phải t|ch lưu huỳnh ra. Để thành công tôi không
               được phép sợ sẽ thất bại nữa. Chính nỗi sợ n{y đ~ cản trở tôi thử đạt đến “Đại công trình”.
               Bây giờ tôi mới bắt đầu với một công đoạn mà lẽ ra tôi đ~ có thể làm từ mười năm trước
               rồi. Song ít ra tôi cũng mừng vì đ~ không đợi thêm hai mươi năm nữa”.


               Anh ta cởi lửa rồi lại nhìn ra sa mạc. Cậu ngồi một lúc với anh ta cho đến khi sa mạc rực đỏ
               vì ráng chiều. Rồi cậu tha thiết muốn đi v{o sa mạc xem thử sự tĩnh lặng có trả lời những
               câu hỏi của anh ta được không. Cậu đi không mục đích nhất định song mắt luôn trông
               chừng rừng ch{ l{ để khỏi lạc. Cậu lắng nghe tiếng gió và cảm nhận sỏi đ| dưới chân mình.
               Thỉnh thoảng cậu lại thấy một vỏ sò và hiểu ra rằng sa mạc n{y xa xưa từng là biển. Rồi cậu
               ngồi xuống một tảng đ|, nhìn như bị thôi miên vào chân trời trải d{i trước mắt. Cậu không
               hiểu được tại sao yêu mà lại không có quyền đòi hỏi được sỡ hữu; nhưng vì Fatima l{ một
               cô gái sa mạc nên chỉ có sa mạc mới giúp cậu hiểu được thôi. Cậu ngồi im lặng hồi lâu không
               nghĩ ngợi gì cho đến khi cảm thấy có gì động đậy phía trên đầu. Cậu nhìn lên, thấy hai con
               chim bồ cắt đang bay lượn. Cậu nhìn đôi chim v{ những hình m{ đường bay của chúng vẽ
               nên. Những đường ấy có vẻ không theo một trật tự n{o, nhưng nhất định chúng phải có ý
               nghĩa; chỉ có điều cậu không giải thích được nghĩa đó thôi. Th{nh ra cậu muốn dõi theo
               đường bay của chim; biết đ}u cậu có thể rút ra từ đó một thông điệp. Biết đ}u sa mạc có thể
               giải thích cho cậu về loại tình yêu không cần được sở hữu. Chợt cậu thấy mệt mỏi. Trái tim
               cậu van cậu đừng ngủ gật mà phải hết sức chú tâm.

               “B}y giờ mình thả hồn vào ngôn ngữ vũ trụ và thấy mọi chuyện trên thế giới đều có ý nghĩa,
               kể cả đường bay của chim”, cậu nghĩ. Cậu thầm c|m ơn nỗi may mắn mà tình yêu của một
               người con g|i đ~ đem đến cho mình. “Khi yêu thì tất cả lại c{ng có thêm ý nghĩa”.

               Chợt một con chim đ}m bổ xuống tấn công con kia. Trong c|i động tác vụt qua ấy cậu chợt
               thấy một ảo ảnh: có một đạo qu}n vung gươm xông v{o ốc đảo. Cái ảo ảnh kia chỉ xuất hiện
   39   40   41   42   43   44   45   46   47   48   49