Page 43 - Nhà Giả Kim
P. 43
Cậu nhìn về phía rừng chà là. Cậu từng đi chăn cừu; ở đ}y không thiếu chi cừu, và với cậu
thì Fatima quan trọng hơn kho t{ng.
“C|c chiến binh đi tìm kiếm kho t{ng đem về đ}y”, cô g|i nói, như thể đo|n được ý cậu. “V{
phụ nữ sa mạc chúng em tự hào về các chiến binh của mình”
Cô gái lấy nước đầy bình rồi ra về. Giờ đ}y ng{y ng{y cậu ra giếng đợi Fatima. Cậu kể cô
nghe về qu~ng đời chăn cừu của mình, về ông vua già và về những ngày làm việc trong cửa
h{ng pha lê. Hai người ngày một thân thiết nhau hơn. Mỗi ng{y, ngo{i mười lăm phút được
ở bên cô, cậu cảm thấy thời gian trôi quá chậm. Sau gần một tháng ở ốc đảo, trưởng đo{n
họp cả đo{n lại
“Chúng ta không biết khi nào mới hết đ|nh nhau v{ lại đi tiếp được. Có thể còn đ|nh nhau
lâu, cả năm chưa biết chừng, vì cả hai bên đều không thiếu chiến binh khỏe mạnh v{ dũng
cảm, tinh thần chiến đấu cao. Đ}y không phải là cuộc đấu tranh giữa tốt và xấu, mà chỉ
nhằm tranh giành quyền lực. Như thế, khi đ~ nổ ra đ|nh nhau thì thường kéo dài rất lâu, vì
Allah không thiên về một bên nào nhất định”
Sau đó họ giải tán. Xế trưa hôm đó gặp lại Fatima cậu kể cô nghe về buổi họp của đo{n.
“Hôm chúng mình gặp nhau lần thứ hai”, Fatima nói, “anh đ~ thổ lộ tình yêu của anh.
Rồi anh đ~ cho em biết nhiều điều rất hay ho, chẳng hạn như ngôn ngữ v{ t}m linh vũ trụ.
Qua đó em dần dà trở thành một phần của anh.
Cậu lắng nghe và thấy giọng nói của cô dễ thương hơn tiếng gió rì rào qua rừng chà là.
“Em đ~ chờ anh ở cái giếng này nhiều năm d{i. Em không còn nhớ quá khứ của mình, quên
luôn cả truyền thống và những gì đ{n ông chờ đợi trong c|ch cư xử của phụ nữ vùng sa mạc
chúng em. Từ thuở nhỏ em đ~ mơ sa mạc sẽ đem đến cho em món quà quí nhất đời mình.
Món qu{ đó l{ anh”
Cậu nắm tay cô nhưng cô bận giữ quai bình
“Anh đ~ kể về giấc mộng của anh, về nhà vua già và về kho b|u. Anh cũng đ~ kể về điềm, về
dấu hiệu. Thành ra em không còn thấy lo âu gì nữa, vì chính những điềm ấy, những dấu hiệu
ấy đ~ đưa anh đến đ}y. Còn em l{ một phần giấc mộng của anh, một phần của vận mệnh anh
– theo cách anh gọi. Vì thế mà em muốn anh tiếp tục đi tìm kho b|u của mình. Nếu anh phải
đợi đến khi hết đ|nh nhau thì cũng tốt, nhưng nếu không thể đợi được thì anh cứ đi, để làm
tròn sứ mệnh tiền định của mình. C|c đồi c|t thay đổi theo gió nhưng sa mạc không thay đổi
bao giờ. Tình yêu của hai chúng ta cũng sẽ như thế” “Maktub”, cô nói thêm. “Nếu em là một
phần của vận mệnh anh thì sẽ có một ngày anh trở về thôi”.
Sau lần gặp gỡ này cậu buồn bã ra về, lòng nhớ đến nhiều người đ~ từng quen biết.
Những người chăn cừu đ~ có gia đình thường khó thuyết phục được các bà vợ lí do tại sao
họ phải nay đ}y mai đó. Tình yêu đòi hỏi người ta phải ở gần người mình yêu.