Page 39 - Nhà Giả Kim
P. 39

Anh ta nôn nóng muốn đi tìm nh{ luyện đan ngay. Chẳng mấy chốc họ bị một đ|m trẻ bao
               quanh; chúng tò mò nhìn đo{n người lạ v{ lũ vật. Còn c|nh đ{n ông hỏi họ có thấy đ|nh
               nhau gì chưa, trong khi c|c b{ c|c cô tranh nhau mua vải vóc v{ đ| quí do kh|ch thương thồ
               đến. Sự yên ắng của sa mạc giờ đ~ như thể xa vời lắm, vì những người lữ hành nói không
               ngừng; họ cười, họ hò hét khác nào mới được từ thế giới bên kia trở về với thế giới loài
               người. Họ sung sướng và hết hẳn lo âu. Ở Sa mạc thì họ phải hết sức cảnh giác, chứ bây giờ -
               người phu lạc đ{ giải thích cho cậu biết - ốc đảo luôn luôn được coi l{ vùng đất trung lập, vì
               đa số dân ốc đảo là phụ nữ và trẻ em. Hai bên chiến tuyến đều có ốc đảo nên các bộ lạc chỉ
               đ|nh nhau ngo{i sa mạc, dùng ốc đảo l{m nơi tạm lánh.


               Trưởng đo{n kh| vất vả mới tụ tập mọi người trong đo{n lại được để phổ biến chỉ dẫn.

               Đo{n sẽ ở lại ốc đảo cho đến khi cuộc xung đột giữa các bột lạc chấm dứt. Là khách, họ phải
               ở chung lều với người ốc đảo và sẽ được nhường chỗ tốt nhất. Lòng hiếu kh|ch đòi hỏi phải
               như thế. Rồi ông yêu cầu mọi người, kể cả đội gác của ông, trao vũ khí cho những người
               được tù trưởng chỉ định.


               “Đ}y l{ luật lệ khi có xung đột”, ông giải thích. “Ốc đảo không được chứa chấp đội quân nào,
               dù chỉ là một chiến sĩ lẻ loi”.


               Cậu ngạc nhiên khi ch{ng người Anh móc túi lấy ra một khẩu súng lục mạ kền, trao cho
               những người đi gom vũ khí.

               “Anh cần súng lục để l{m gì?” Cậu hỏi

               “Có thể tôi mới d|m đi chung với người lạ”, anh ta đ|p v{ thấy sung sướng vì đ~ tới được
               đích của sự tìm kiếm của mình.

               Còn cậu lại nghĩ về kho tàng. Giấc mơ của cậu càng sắp thành sự thật bao nhiêu thì mọi sự
               lại rối rắm bấy nhiêu. Hình như c|i nguyên lí m{ ông vua gi{ gọi l{ “th|nh nh}n đ~i kẻ khù
               khờ”, không còn gi| trị nữa. Trên đường đến với giấc mơ, lòng can đảm và sự kiên trì của
               cậu đ~ thường xuyên bị thử thách. Thành ra cậu không thể khinh suất hay sốt ruột được.
               Nếu cứ xông bừa tới trước thì cậu sẽ không nhìn thấy được dấu hiệu Chúa báo dọc đuờng.


               “Điềm Chúa báo dọc đường”, cậu nghĩ rồi sửng sốt trước ý nghĩ của mình. Cho tới nay cậu
               vẫn cho điềm l{ c|i gì đó rất tự nhiên, giống như ăn, ngủ, theo đuổi chút tình yêu hay tìm
               công ăn việc làm. Cậu chưa hề nghĩ rằng đó có thể là thứ ngôn ngữ Chúa dùng để bảo cậu
               phải làm gì

               “Đừng nôn nóng”, cậu lại tự nhắc mình. “H~y l{m như người phu kia nói: lúc cần ăn thì ăn,
               lúc phải đi thì đi”


               Ng{y đầu tiên ai cũng ngủ nhiều vì quá mệt, kể cả ch{ng người Anh. Cậu ngủ trong một lều
               khác, với năm anh ch{ng trai trạc tuổi cậu. Họ là những thanh niên sa mạc nên thích nghe
               chuyện các thành phố lớn. Cậu kể vầ đời chăn cừu của mình và vừa định thuật lại kinh
               nghiệm sống trong cửa h{ng pha lê thì ch{ng người Anh bước vào lều.
   34   35   36   37   38   39   40   41   42   43   44