Page 41 - Nhà Giả Kim
P. 41
“Vì anh bạn tôi đ~ đi nhiều th|ng ròng để được gặp ông ấy”
“Nếu ông ta sống trong ốc đảo này thì nhất định phải l{ người rất quyền thế”, người nọ
nói sau vài phút ngẫm nghĩ.
“Ngay cả các tộc trưởng khi cần cũng không triệu được ông ta đến. Ông ta chỉ đến nếu tự ý
muốn thôi. Mấy người hãy chờ cho cuộc xung đột chấm dứt rồi cùng với đo{n lữ hành rời
khỏi nơi n{y. Đừng can thiệp vào cuộc sống ở ốc đảo”, nói rồi ông ta bỏ đi.
Nhưng ch{ng người Anh lại mừng rỡ. Thế là họ đ~ có chút manh mối rồi. Cuối cùng một cô
gái không mặc m{y đen ra giếng, vác trên vai một bình bằng đất nung. Cô cũng đeo khăn
cho{ng nhưng để hở mặt. cậu lại gần cô để hỏi thăm về nhà luyện kim đan. Thời gian như
chợt ngừng trôi v{ t}m linh vũ trụ quyền uy vô hạn như hiện ra trước mặt cậu. Khi nhìn vào
đôi mắt đen của cô, nhìn đôi môi chưa biết nên cười hay nên nín lặng kia, cậu hiểu – như
mọi người trên tr|i đất đều có thể hiểu bằng trái tim mình – cái phần quan trọng và thông
tuệ nhất của thứ ngôn ngữ vũ trụ này. Cái phần đó gọi là tình yêu, là thứ lực hiện hữu trước
cả lo{i người, thậm chí trước cả sa mạc này và nó sẽ mãi mãi tái hiện với cùng một mãnh
lực ở bất cứ nơi n{o có hai đôi mắt gặp nhau như hai cắp măt nọ đang nhìn nhau trước
giếng. Đôi môi kia đ~ chọn nụ cười v{ đó chính l{ c|i dấu hiệu, c|i điềm cậu đ~ chờ đợi từ
l}u, đ~ tìm ở nơi lũ cừu, trong sách vở, tìm trong pha lê và trong sự yên ắng của sa mạc mà
không tự biết. Trong nụ cười kia vũ trụ đ~ hiển hiện ra một cách trong sáng nhất, không cần
một diễn dịch n{o, như nó không ngừng tiếp tục xoay vần.
Cậu chợt hiểu ngay rằng cô g|i đứng kia sẽ l{ người bạn đời của mình v{ chính cô cũng biết
như thế mà không cần phải nói ra. Đó l{ điều cậu chắc chắn hơn mọi thứ trên thế gian này,
dù rằng bố mẹ và ông bà cậu vẫn bảo trước hết phải tỏ tình, mới đến hứa hôn, rồi tìm hiểu
cặn kẽ và dành dụm đủ tiền để cưới. Nghĩ như thế thì chẳng bao giờ hiểu được ngôn ngữ vũ
trụ vì một khi đ~ ngụp lặn trong đó thì ai cũng hiểu ra rằng trên thế giới luôn luôn có một
người chờ đợi mình, dù là giữa sa mạc hay trong thành phố lớn. v{ khi hai người gặp nhau
và mắt họ nhìn nhau thì cả quá khứ lẫn tương lai đều không quan trọng nữa, chỉ còn có
khoảng khắc này và niềm tin tuyệt đối rằng mọi sự dưới bầu trời n{y đều do một bàn tay
ghi sẵn; chính bàn tay này làm nẩy mầm tình yêu và chọn sẵn một kẻ t}m đầu ý hợp cho mỗi
người chăm lo l{m lụng, nghỉ ngơi v{ tìm kiếm kho t{ng dưới gầm trời này. nếu không như
thế thì mơ ước của con người thật l{ vô nghĩa.
“MAKTUB”, cậu thầm nghĩ.
Ch{ng người anh đứng lên, lắc tay cậu. “N{y, cậu hỏi đi chứ!”.
Cậu lại gần cô gái. Cô lại cười. Cậu cũng cười.
“Cô tên gì?” Cậu hỏi
“Em tên l{ Fatima”, cô đ|p v{ ngượng ngùng nhìn xuống đất.