Page 53 - Nhà Giả Kim
P. 53

Họ xuống ngựa. Nhà luyện kim đan vẫn không nói gì. Ông vừa từ từ đi tới vừa quan sát các
               tảng đ|. Chợt ông dừng lại, thận trọng cúi xuống. Một cái hốc nằm giữa các tảng đ|. Ông thò
               tay vào, mới đầu chỉ là bàn tay sau cả cánh tay, tới tận vai. Có gì đó động đậy trong hốc và
               đôi mắt ông - cậu chỉ thấy được đôi mắt do chúng không bị khăn che – nheo lại vì cố gắng và
               căng thẳng, như thể ông đang giằng co với một vật gì đó trong hốc. Rồi ông rút tay ra thật
               nhanh khiến cậu giật mình. Ông đứng dậy, tay nắm chặt đuôi một con rắn. Cậu vội nhảy lùi
               lại. Con rắn không ngừng ngọ nguậy, thở phì phì làm tan sự yên ắng của sa mạc. Đó l{ một
               con rắn hổ, nọc của nó giết chết nguời chỉ trong vài phút.

               “Coi chừng nọc độc”, cậu nói.

               Có vẻ như ông đ~ bị rắn cắn nhưng vẫn tỏ ra bình thản.


               “Nh{ luyện kim đan đ~ hai trăm tuổi rồi”, ch{ng người Anh đ~ nói thế. Vậy thì ông hẳn phải
               biết làm gì với rắn trong sa mạc”. Cậu nhìn ông đi lại chỗ con ngựa, rút thanh kiếm cong
               hình bán nguyệt vạch một vòng tròn trên sa mạc rồi thả con rắn vào giữa.

               Con vật tức thì nằm yên.


               “Đừng sợ, nó không ra được đ}u. Cậu đ~ tìm ra sự sống trong sa mạc, đó l{ c|i điềm ta cần”

               “Điều ấy có gì là quan trọng?”

               “Vì Kim Tự Tháp nằm giữa sa mạc”


               Cậu không muốn nghe gì về Kim Tự Tháp cả. Ngay từ tối hôm trước tâm hồn cậu đ~ nặng
               trĩu vì buồn. Đi tìm kho b|u nghĩa l{ rời xa Fatima. “Ta sẽ đi cùng với cậu qua sa mạc”, nh{
               luyện kim đannói

               “Nhưng ch|u lại muốn ở lại ốc đảo”, cậu đ|p. “Ch|u đ~ gặp Fatima và với cháu thì cô còn quí
               hơn cả kho b|u”.


               “Fatima l{ một cô gái sa mạc”, nh{ luyện kim đan nói. “Cô biết rằng đ{n ông phải đi thì mới
               có thể trở về. Cô đ~ tìm thấy kho báu của mình: đó chính l{ cậu. Bây giờ cô chờ đợi rằng cậu
               cũng sẽ tìm được kho tàng của cậu”.

               “Nếu cháu quyết định ở lại thì sao?”


               “Thì cậu sẽ trở thành cố vấn của ốc đảo. Cậu có đủ v{ng để tậu nhiều cừu và lạc đ{.

               Cậu sẽ cưới Fatima v{ năm đầu hai người sẽ rất hạnh phúc. Cậu sẽ tập yêu thích sa mạc và
               từng cây một của cả năm vạn cây chà là. Cậu sẽ nhìn thấy chúng lớn lên, qua đó thấy một
               thế giới không ngừng biến dịch, và cậu sẽ càng ngày càng hiểu rõ ngôn ngữ của điềm, của
               dấu hiệu hơn vì sa mạc l{ người thầy giỏi nhất. Năm thứ hai cậu sẽ nhớ lại rằng ở đ}u đó có
               một kho b|u. C|c điềm sẽ không ngừng nhắc tới và cậu sẽ cố lờ đi. Cậu chỉ đem hiểu biết của
               mình phục vụ ốc đảo v{ cư d}n ở đấy. Các tộc trưởng sẽ biết ơn cậu. Bầy lạc đ{ của cậu sẽ
               đem lại cho cậu sự giàu có và quyền lực. Năm thứ ba c|c điềm sẽ lại tiếp tục nhắc nhở cậu
   48   49   50   51   52   53   54   55   56   57   58