Page 55 - Nhà Giả Kim
P. 55

“Anh sắp lên đường”, cậu nói. “Anh muốn em biết rằng anh sẽ trở lại. Anh yêu em, vì






               …”

               “Anh đừng nói thêm nữa”, Fatima ngắt lời. “Người ta yêu vì yêu. Cần gì phải có lí do”.


               Nhưng cậu vẫn nói tiếp: “Anh đ~ có một giấc mơ, sau đó anh gặp được một vị vua già, rồi
               anh b|n h{ng pha lê v{ vượt sa mạc. Các bộ lạc đ|nh nhau nên anh mới đến giếng nước để
               hỏi về một nhà luyện kim đan. Anh yêu em vì cả vũ trụ đ~ góp sức để anh đến tận đ}y v{
               gặp được em”.

               Họ ôm nhau. Đó l{ lần đầu tiên.


               “Nhất định anh sẽ trở về”, cậu lặp lại.

               “Trước đ}y em luôn nhìn sa mạc mà lòng mong ngóng. Giờ đ}y em sẽ vẫn ngắm nhìn sa mạc
               mà lòng đầy hi vọng. Một ngày nọ bố em đ~ ra đi nhưng rồi ông đ~ trở về với mẹ em, và từ
               đó bao giờ ông cũng trở về”.


               Rồi hai người không nói gì nữa. Họ đi dưới những gốc chà là thêm một lúc nữa rồi cậu đưa
               cô về lại lều.

               “Anh sẽ trở về, y như bố em luôn trở về với mẹ em vậy”.

               Cậu thấy mắt Fatima ứa lệ.


               “Em khóc kìa”

               “Em sinh ra ở sa mạc”, cô che mặt đ|p, “nhưng em cũng l{ đ{n b{ chứ”.

               Fatima biến vào trong lều. Mặt trời rồi sẽ mọc và khi một ngày mới bắt đầu cô sẽ làm những
               việc cô vẫn làm từ nhiều năm nay. Tuy vật tất cả đ~ thay đổi rồi. Cậu sẽ không có mặt ở ốc
               đảo và ốc đảo cũng không còn giống như v{i ng{y trước. Nó hết l{ nơi có năm vạn cây chà là
               v{ ba trăm giếng ch{o đón những kẻ h{nh hương sau một chuyến viễn du. Với cô, từ nay ốc
               đảo sẽ trở thành hiu quạnh. Từ này sa mạc sẽ trở thành quan trọng hơn ốc đảo. Cô sẽ ngắm
               nhìn nó v{ đo|n xem cậu đi theo ngôi sao n{o trên đường tìm kho báu. Cô sẽ gửi những nụ
               hôn của mình cho gió, hi vọng rằng nó sẽ mơn man gương mặt cậu và kể cậu nghe rằng cô
               vẫn sống, vẫn chờ cậu như một người đ{n b{ chờ người chồng can đảm ra đi tìm kiếm kho
               tàng. Từ hôm nay sa mạc sẽ chỉ mang một ý nghĩa: hi vọng cậu sẽ trở về.


               “Đừng nghĩ tới những gì đ~ bỏ lại phía sau”, nh{ luyện kim đan nói khi họ cưỡi ngựa đi trên
               sa mạc. “Mọi sự đ~ được ghi khắc v{o t}m linh vũ trụ và sẽ tồn tại vĩnh viễn”.
   50   51   52   53   54   55   56   57   58   59   60