Page 59 - Nhà Giả Kim
P. 59

“Dù đôi lúc tôi có ph{n n{n”, nó nói, “thì cũng chỉ bởi vì tôi l{ tr|i tim người, m{ tim người
               đều thế cả. Người ta sợ theo đuổi một giấc mơ vĩ đại vì cảm thấy không xứng đ|ng được
               hưởng hoặc sẽ không thể n{o đạt nổi. Chỉ cần nghĩ rằng những người thân yêu nhất của
               mình sẽ ra đi vĩnh viễn, rằng những khoảnh khắc lẽ ra tươi đẹp mà rốt cuộc lại chẳng tươi
               đẹp tí nào, rằng có những kho tàng lẽ ra tìm được mà lại mãi mãi chôn vùi trong cát, là
               chúng tôi – tr|i tim con người - đủ kinh hoàng rồi. Khi những điều này xảy ra thật thì chúng
               tôi đau khổ lắm.”

               “Tr|i tim ch|u sợ sẽ phải đau khổ”, cậu đ~ nói với nhà luyện kim đan như thế vào một đêm
               hai người nhìn lên bầu trời không trăng.

               “H~y bảo nó rằng sợ phải đau khổ còn đau đớn hơn l{ chính sự đau khổ, v{ chưa từng có
               trái tim nào phải chịu đau khổ khi tìm cách thực hiện giấc mơ, vì mỗi phút giây tìm kiếm là
               một khoảnh khắc gặp gỡ Thượng Đế và sự vĩnh hằng”.

               “Mỗi phút giây tìm kiếm là một khoảnh khắc gặp gỡ Thượng Đế”, cậu nói với trái tim mình.
               “Khi ta th{nh t}m đi tìm kho t{ng thì mỗi một ng{y đều chan hòa niềm vui, vì mỗi một giờ
               qua đi đều sẽ đem ta gần lại kho t{ng hơn. Khi th{nh t}m đi tìm kho t{ng, ta ph|t hiện trên
               đường nhiều điều mà ta sẽ không bao giờ thấy được nếu ta không đủ can đảm thử làm
               những việc xem ra một kẻ chăn cừu không thể làm nổi”.


               Thế là trái tim cậu thanh thản được suốt buổi xế trưa. Đêm ấy cậu ngủ ngon giấc và khi thức
               dậy trái tim kể cho cậu về t}m linh vũ trụ, rằng kẻ nào hạnh phúc cũng đều có Thượng Đế
               trong lòng và có thể tìm thấy hạnh phúc trong từng hạt cát sa mạc như nh{ luyện kim đan
               đ~ nói, vì hạt cát là một khoảnh khắc của sự sáng chế m{ vũ trụ cần hàng triệu năm để tạo
               ra nó.

               “Ai ai trên tr|i đất cũng đều có một kho báu chờ đợi mình”, tr|i tim nói. “Chúng tôi, tr|i tim
               lo{i người, ít khi nói về những kho b|u n{y vì người ta không còn muốn đi tìm chúng nữa.
               Chúng tôi chỉ nói về chúng tôi với trẻ con thôi. Rồi chúng tôi để cuộc đời đi theo số mệnh.
               Song tiếc thay rất ít người đi theo con đường tiền định, con đường dẫn đến vận mệnh của
               họ, dẫn đến hạnh phúc. Phần lớn người ta nhìn thế giới như một nơi đầy đe dọa, chính vì
               thế mà thế giới trở th{nh nơi đe dọa thật. “Bởi thế mà chúng tôi, tr|i tim người, càng ngày
               càng nói khẽ hơn. Chúng tôi không im hẳn nhưng mong rằng người ta không nghe thấy, vì
               chúng tôi không muốn người ta phải đau khổ do không nghe lời tr|i tim mình”.

               “Tại sao tr|i tim người không giục giã họ theo đuổi ước mơ?” Cậu hỏi nhà luyện kim đan.

               “Vì như thế thì trái tim sẽ đau khổ vô cùng mà chúng lại không muốn đau khổ”


               Từ đó cậu hiểu trái tim mình. Cậu yêu cầu nó đừng bao giờ ngừng trò chuyện với mình và
               khi nào cậu đi chệch khỏi ước mơ thì nó phải co thắt lại để cảnh báo cậu. Cậu thề sẽ nghe
               theo mỗi khi được cảnh b|o. Đêm hôm ấy cậu kể hết những điều n{y cho người luyện kim
               đan nghe. Ông hiểu trái tim cậu đ~ hướng về t}m linh vũ trụ.

               “Ch|u phải làm gì bây giờ?” Cậu hỏi
   54   55   56   57   58   59   60   61   62   63   64