Page 64 - Nhà Giả Kim
P. 64
“Anh ta mang tiền đến tặng bộ tộc của mấy người”, nh{ luyện kim đan đ|p trước khi cậu kịp
mở miệng.
Rồi ông ta chụp cái bị của cậu, lấy số tiền v{ng đưa cho viên chỉ huy. Viên chỉ huy Arập này
cầm lấy tiền song không nói một lời. Đủ để hắn mua nhiều súng ống.
“Nh{ luyện kim đan l{ nh{ gì?” Hắn muốn biết
“L{ một người hiểu được thiên nhiên và thế giới. Nếu muốn, anh ta có thể chỉ dùng sức gió
m{ t{n ph| được doanh trại n{y”.
Đ|m người kia ph| lên cười. Họ còn lạ gì sự tàn phá của chiến tranh và biết rằng gió không
thể nào giết nổi ai. Tuy vậy tim họ vẫn thót lại. Vì l{ người sa mạc nên họ vẫn sợ các thầy
phù thủy.
“Tôi muốn được tận mắt thấy gã làm chuyện đó”, viên chỉ huy nói.
“Anh ta cần ba ng{y”, nh{ luyện kim đan đ|p. “Anh ta sẽ biến th{nh gió để chứng tỏ năng
lực của mình. Nếu như anh ta không l{m được thì chúng tôi xin cúi đầu dâng mạng sống cho
bộ tộc c|c người”.
“Bọn mi không thể d}ng c|i đ~ nằm sẵn trong tay ta”, viên chỉ huy khinh miệt đ|p, tuy nhiên
hắn vẫn đồng ý cho họ thời hạn ba ngày.
Cậu hoảng vía như bị tê liệt, khiến nhà luyện kim đan phải nắm tay dìu cậu ra khỏi lều.
“Đừng để họ thấy cậu sợ”, ông nói. “Bọn họ là những kẻ dũng cảm nên rất khinh những ai
hèn nh|t”.
Nhưng cậu không thốt nên lời. M~i sau khi đ~ đi lại một lúc trong khu trại cậu mới mở
miệng nổi. Những người Arập thấy không cần giam giữ họ mà chỉ cần tịch thu ngựa l{ đủ.
Thế là một lần nữa thế giới lại cho thấy ngôn ngữ đa dạng của nó: mới đó l{ sa mạc còn là
mênh mông, thoắt giờ đ}y đ~ th{nh một bức tường không vượt qua nổi.
“Ông đ~ đưa cho họ hết mọi của cải m{ ch|u đ~ suốt đời dành dụm”, cậu tức giận nói.
“Ừ, nhưng cậu cần chúng làm gì nữa nếu sắp phải chết?” Nh{ luyện kim đan đ|p.
“Tiền của cậu cho chúng ta sống thêm ba ngày nữa. Không phải lúc nào tiền cũng cứu được
mạng người đ}u”.
Nhưng vì cậu quá sợ nên không thể nghe lọt tai những lời sáng suốt kia. Cậu không biết phải
biến th{nh gió như thế nào vì cậu có phải nhà luyện kim đan đ}u. Nh{ luyện kim đan xin
một người lính chút ít tr{, rưới lên cổ tay cậu, miệng lẩm bẩm những lời cậu không hiểu,
song cậu thấy trong lòng tràn dâng cảm giác yên bình