Page 68 - Nhà Giả Kim
P. 68

những âm thanh lạ n{y. Nó nghĩ rằng mình l{m được hết rồi, thế mà một gã trai bảo rằng
               vẫn còn bao chuyện khác nữa gió có thể l{m được.

               “C|i đó gọi l{ tình yêu”, cậu nói khi thấy gió sắp xiêu lòng. “Khi yêu, người ta có thể tạo dựng
               nên tất cả. Khi yêu thì không cần phải hiểu chuyện gì đang xảy ra vì mọi sự diễn ra trong
               chính mình. Khi yêu thì ngay cả người cũng có thể biến th{nh gió được. Tất nhiên phải được
               gió giúp sức”.

               Gió vốn tự cao nên không hài lòng khi nghe cậu nói. Nó bèn thổi mạnh hơn l{m cát bay mù.
               Nhưng rồi nó phải thừa nhận rằng tuy vẫn đi khắp thế giới thật nhưng cũng không biết làm
               thế n{o để biến được người th{nh gió, v{ cũng chẳng biết gì về tình yêu cả.


               “Trên đường vòng quanh thế giới tôi thường được nghe người ta nhìn lên trời, nói về tình
               yêu”, gió điên tiết nhìn nhận khả năng hạn chế của mình.

               “Có lẽ bạn nên hỏi trời xanh kia xem sao”

               “Được, bạn hãy giúp tôi bằng c|ch tung đầy cát vào không khí, che khuất mặt trời để tôi
               nhìn thấy mặt trời mà không sợ mù mắt”, cậu đ|p.

               Gió bèn phùng má thổi. Một đ|m m}y c|t che kín bầu trời và mặt trời trông chỉ như c|i đĩa
               vàng. Ở doanh trại người ta không nhìn thấy gì nữa cả. Những người dân sa mạc đ~ qu|
               quen với thứ gió mà họ gọi l{ Samum n{y. Đối với họ thì nó còn ghê gớm hơn b~o tố trên
               biển cả, dù họ không biết biển là gì. Ngựa hí vang, khí giới phủ đầy cát.

               Trên mỏm khối đ|, một viên sĩ quan quay sang nói với viên chỉ huy: “Có lẽ mình nên chấm
               dứt thôi!”

               Họ không còn có thể nhìn thấy cậu nữa. Mặt họ che bằng khăn m{u xanh chỉ để lộ những
               cặp mắt kinh hoàng.

               “Chấm dứt thôi”, một người khác nói.


               “Tôi muốn được chứng kiến sự vĩ đại của Allah”, giọng viên chỉ huy đầy thành kính.

               “Tôi muốn được thấy người biến th{nh gió như thế n{o”.

               Nhưng hắn ghi nhớ tên hai người vừa tỏ ra sợ hãi kia. Khi lặng gió hắn sẽ cách chức họ vì
               đ{n ông sa mạc không được phép biết sợ là gì.

               “Gió bảo tôi rằng bạn biết về tình yêu”, cậu nói với mặt trời. “Nếu đúng thế thì bạn cũng phải
               biết về t}m linh vũ trụ vốn được hình thành từ tình yêu”.

               “Từ trên cao n{y”, mặt trời đ|p, “tôi có thể trông thấy t}m linh vũ trụ. Chúng tôi vẫn cùng
               hợp lực làm cho cây cỏ lớn lên, khiến cừu biết tìm bóng mát. Từ chỗ này của tôi
   63   64   65   66   67   68   69   70   71   72   73