Page 72 - Nhà Giả Kim
P. 72

“Nhưng m{ ch|u sắp tìm thấy kho báu rồi còn gì”, cậu đ|p

               “Ta tin rằng cậu sẽ tìm thấy”, nh{ luyện kim đan nói


               “Vậy phần cháu thêm làm gì nữa?”

               “Vì cậu đ~ hai lần mất sạch: một lần bị g~ lưu manh bịp, một lần trả thù cho viên chỉ

               huy nọ. Ta là một lão già Arập mê tín, tin v{o ch}m ngôn nước mình. Ch}m ngôn đó như thế
               n{y: “Những gì đ~ xảy đến với anh một lần có thể không bao giờ xảy ra nữa; nhưng những gì
               đ~ xảy ra hai lần thì nhất định sẽ thêm lần thứ ba”.

               Rồi họ lại lên ngựa.

               “Trước khi chia tay ta muốn kể cho cậu nghe một câu chuyện về giấc mơ”, nh{ luyện kim
               đan nói.


               Cậu bèn cho ngựa chạy sát lại gần.



               “Ở La Mã cổ đại, vào thời ho{ng đế Tiberius, có một ông gi{ kia có hai người con trai.

               Một người con đi lính v{ phải đi đến những vùng đất xa xôi nhất của đế quốc. Người con kia
               l{ thi sĩ v{ cả La Mã yêu thích những b{i thơ tuyệt vời của anh ta. Một đêm kia ông bố nằm
               mộng thấy thiên thần hiện đến bảo rằng những câu nói của một trong hai người con ông
               được cả thế giới biết v{ được truyền tụng từ thế hệ này sang thế hệ kh|c. Người cha thức
               giấc, thầm cảm tạ Thượng Đế v{ khóc vì sung sướng bởi cuộc đời qu| h{o phóng đ~ cho ông
               biết những điều mà mọi người cha đều tự h{o. Không l}u sau đó ông chết vì muốn cứu một
               đứa trả khỏi bị xe ngựa cán. Vì ông sống ngay thẳng, đ{ng ho{ng nên được lên ngay thiên
               đường. Ở đ}y ông gặp thiên thần báo mộng cho ông.

               “Ông l{ một người tốt”, thiên thần nói. “Ông sống thương yêu người, ông chết vì làm việc
               phải. Do đó ta sẽ thỏa mãn bất cứ điều gì ông ước muốn”.

               “Cuộc đời cũng đ~ rất ưu đ~i tôi”, ông gi{ đ|p. “Ng{y nọ, ng{i đến với tôi trong giấc mơ thì
               tôi thấy mọi công lao của mình đ~ được đền bù vì thơ của con tôi sẽ còn được truyền tụng
               h{ng trăm năm sau nữa. Cá nhân tôi không mong muốn gì cả, nhưng người cha nào chẳng
               tự hào về đứa con mình đ~ nuôi dạy. Thành ra tôi muốn rằng, trong một tương lai xa, được
               nghe những câu nói của con tôi”.

               Thiên thần bèn vuốt vai ông v{ hai người bước v{o tương lai xa. Cả nghìn người đứng
               quanh họ ở một qu~ng trường rộng lớn, nói với nhau bằng một thứ tiếng lạ.

               Ông gi{ khóc vì sung sướng “Tôi biết m{! Thơ của con tôi hay và trở thành bất tử

               m{”, ông xúc động nói với thiên thần.
   67   68   69   70   71   72   73   74   75   76   77