Page 61 - Nhà Giả Kim
P. 61
Họ lại tiếp tục đi. Mỗi một ngày qua là một ngày trái tim cậu thanh thản hơn. Nó không đòi
được biết về quá khứ hoặc tương lai nữa, mà thỏa mãn với việc để hết tâm trí ngắm nhìn sa
mạc và cùng với cậu cà kê về t}m linh vũ trụ. Cậu với trái tim trở thành bạn thân và không
bên nào nỡ lừa dối bên nào nữa. Mỗi khi trái tim trò chuyện với cậu l{ để kích thích, thêm
sức cho cậu vì những ngày dài thầm lặng trong sa mạc khiến cậu mệt mỏi. Nó cho cậu biết
về chỗ mạnh của cậu: đ~ dũng cảm xa rời bầy cừu để đi theo vận mệnh và làm việc hết mình
ở cửa hàng pha lê. Nó còn cho cậu biết thêm những chuyện mà cậu chưa hề quan tâm: về
những lần cậu thoát hiểm mà không biết.
Trái tim cậu bảo rằng có một lần nó đ~ giấu khẩu súng cậu lén lấy của ông bố vì e cậu có thể
tự g}y thương tật. Nó nhắc cậu nhớ lại cái ngày cậu bị bệnh, ói mửa ngay giữa đồng trống
rồi ngủ thiếp đi. C|ch đó không xa hai tên cướp đường chờ sẵn, định bụng hễ cậu tới là
chúng sẽ cướp bầy cừu rồi giết cậu. Nhưng chờ mãi không thấy cậu tới chúng bèn bỏ đi vì
nghĩ rằng cậu đ~ chọn đường khác rồi.
“Lúc n{o tr|i tim cũng giúp mình sao?” Cậu hỏi nhà luyện kim đan
“Chỉ những trái tim của những người muốn đi theo vận mệnh của mình thôi. Nhưng chúng
cũng giúp đỡ trẻ em, người già và cả người say nữa”.
“Thế nghĩa l{ ch|u sẽ không bao giờ gặp nguy hiểm sao?”
“Thế chỉ có nghĩa l{ tr|i tim l{m tất cả những gì nó có thể l{m được thôi”, nh{ luyện kim đan
đ|p
Một buổi xế trưa họ đi ngang khu lều trại của một bộ tộc tham chiến. Ở mỗi góc trại đều có
những người lính vũ trang cho{ng |o m{u trắng trông rất đẹp. Họ ngồi hút Nargileh và bàn
tán về chiến trận. Chẳng ai buồn để ý đến cậu và nhà luyện kim đan cả.
“Chẳng có gì nguy hiểm”, cậu nói sau khi họ đ~ đi qua khu lều được một quãng.
Nhà luyện kim đan nổi giận: “H~y tin tưởng ở tr|i tim mình nhưng đừng bao giờ quên rằng
mình hiện đang ở sa mạc. Khi xảy ra đ|nh nhau thì ngay cả t}m linh vũ trụ cũng còn nghe
tiếng thét trên trận địa v{ không ai tr|nh được hết những hậu quả của mọi chuyện xảy ra
dưới bầu trời n{y”
“Tất cả đều là một”, cậu nghĩ.
Rồi, như thể sa mạc muốn chứng minh rằng nhà luyện kim đan nói đúng, hai kị sĩ xuất hiện
phía sau họ.
“Mấy người không thể đi tiếp được nữa”, một kị sĩ nói. “Mấy người đang ở trong vùng có
giao tranh”.
“Tôi không đi xa đ}u”, nh{ luyện kim đan đ|p, nhìn thẳng vào mắt các kị sĩ.
Họ lặng thinh một lúc rồi đồng ý để hai người đi tiếp. Cậu hào hứng theo dõi cuộc đối thoại.