Page 13 - Bong hoa ben hem vang
P. 13

M ỗi lần Bảy Ngọ đánh vòng tới đâu, dân chợ ai cũng ngán, bởi nó luôn tìm cơ hội để gây
  hấn, thượng cẳng tay, hạ cẳng chân. Thật ra, nếu đánh lộn, dân chợ trời Tăng Bạt Hổ chẳng
  thiếu gì kẻ có máu mặt, có điều mục đích chính của họ ở chợ là... kiếm tiền, đánh lộn cũng phải
  có nơi và có lý do chính đáng chớ. Nên thôi, kệ nó. Một điều nhịn chín điều lành.

      R ồi bỗng dưng chợ đâm hông Tăng Bạt Hổ bị dịch, là dịch mất hàng vì có ai đó đập khóa,
  mở thùng, hốt hàng. Tà tà ngày nào cũng có, khiến ban quản lý khu chợ "đâm hông" rầu thúi
  ruột. Chớ sao nữa. Dù là chợ mọc ngang xương, nhưng thuế má thứ nào thứ đó đều đóng đủ, cả
  tiền bảo vệ, tiền mặt bằng, tiền thuế... rác. Nên hàng mất, ban quản lý chợ phải bồi thường, dù
  bằng đôi khi chỉ bồi thường một phần ba.
      R ứa là cả ban quản lý, công an, ủy ban lẫn cư dân chợ Tăng Bạt Hổ đều hạ quyết tâm bắt
  trộm. Hỡi ơi! Quyết tâm cả tháng, thế nhưng vẫn tà tà mất hàng mà không bắt được thằng
  trộm nào, Ty Ty tức lắm, nó không bị mất, cái hàng lạc xoong đinh ốc nhỏ của nó bọn trộm đâu
  để mắt, có điều bạn hàng ngồi quanh nói cứ bị cạy thùng mất hàng hoài, Ty Ty bèn hạ quyết
  tâm bắt trộm. Nó gọi Chín Mập hỏi tưng tửng:

      - N ếu đi ngủ lang có bị la không?
  Chín Mập trố mắt, hỏi lại:
  - Bộ ngoại định đi đâu xa hả?
      Ty Ty nh ăn mũi:
  - Hỏi thì trả lời đi.

  - Anh đang học thi mờ. Đợi hè đi. Nói ngoại rứa, tới hè, ngoại đi, anh sẽ dọn hàng, coi nhà thay
  cho.

      Con nh ỏ nguẩy lưng, xì dài:
  - Thi học kỳ mà làm như quan trọng.
  Nó đi một mạch, cóc nói thêm tiếng nào với Chín Mập, khiến Mập ta phải "giáng lâm" chợ đâm
  hông hỏi bà ngoại. Bà Bốn lắc đầu liền:
  - Đâu có. Ngoại còn ai là bà con ở xa mô.

      M ập ta nghĩ hoài không ra, còn Ty Ty lại âm thầm vạch kế hoạch bắt trộm với đám "đệ tử
  ruột" thuộc hai xóm Chuối, xóm Hồ. Kế hoạch đâu vào đó, đùng một cái, ngay buổi chiều xảy ra
  chuyện kinh thiên động địa với Ty Ty.

  Cũng chẳng liên quan gì đến cô "cún giang hồ" của gã Chín Mập cả, là do Ty Ty thấy gai mắt
  mới có chuyện thôi. Lúc ấy, bà Bốn về nhà nấu cơm... Con nhỏ dọn hàng như mọi bận, vừa dọn
  vừa líu lo, kể chuyện trời ơi đất hỡi chọc dân chợ trời đâm hông cười nôn ruột. Chợt...
  - Đ.M. bà già. Tui thấy giữa đường thì lượm. Ai làm chứng nó của bà?
      Bà già đây là bà Hai Quờn, tuổi ngoài sáu mươi, không con cái ở gần, lụm cụm lết chợ bằng
  ba thứ linh tinh: búa, kìm, đinh, ốc cũ... Còn kể lớn tiếng chửi bà là Bảy Ngọ, trên tay hắn đang
  cầm khư khư cái búa nhổ đinh cũ xì, nhưng chính hiệu hàng xịn. Cái búa đó của bà Hai Quờn.
  Cả khúc chợ độ gần bốn mươi gian hàng 1x1,2m thế nhưng chỉ độ chục "mống" mon men lại
  gần xem diễn biến (số còn lại "né" Bảy Ngọ quá xá). Bà Hai Quờn không vừa (đã ra chợ trời
  đâu có ai vừa), bà chống nạnh, xỉ tay ong óng liền:
      - Mi ch ửi ai, thằng Bảy Ngựa tê? Tao già bằng tuổi bà nội mi, mà mi vừa ăn cướp vừa la làng
  đ.m. tao. Không sợ trời đánh na?
      M ặt thằng ôn thần hầm hè, hắn kỵ nhất bị gọi Bảy Ngựa, có lần say rượu, hắn đã xách dao
  rượt cả ông bà Tốn vì tội đặt tên hắn là Bảy Ngọ, miệng hí, gầm như... ngựa bị đâm.
  - Thiếu chi tên đẹp, nào Hùng, Dũng, Oai, Quyền răng không đặt cho tui, lại đặt tên Ngọ hả? Đồ
  già ngu.
  Bà Hai Quờn động vào điều tối kỵ, khiến hắn tức điên:
      - Đ.M. mụ già! Muốn chết hả? Ai ăn cướp của mụ? Cái búa "ông" mới mua chợ trời sáng, định
  đem bán cho mụ, mụ lại vừa ăn cướp vừa la làng, có muốn "ông" bẻ nanh, từ nay húp cháo
  không?
   8   9   10   11   12   13   14   15   16   17   18