Page 17 - Bong hoa ben hem vang
P. 17
- Chạy chậm thôi, hứa đi.
Con nh ỏ hứa như cuội, nhưng trừ Chín Mập. Ty Ty vi vu cầm lái quẹo Trần Tế Xương qua
Ngô Gia Tự, rẽ Hùng Vương, đâm thẳng Bạch Đằng với tốc độ ba mươi kmh.
- Khi mô M ập đi?
- Hai lăm tháng tám. Ty Ty nè!
- Chi?
- Ở nhà ráng học hỉ. Đừng mê kiếm tiền, lăn miết ngoài chợ không hay mô.
- Cha trời! Không mê tiền rứa mê chi? Mập ráng học vì muốn kiếm tiền danh giá thôi.
- Ở chợ phức tạp, sợ...Ty...
- Hư hỏng na?
Chín Mập làm thinh một chập:
- Chợ trời...
- Chợ trời na nha Mập? Ở đó chi cũng có.
- Bởi rứa anh lo.
- Lo con khỉ. Ty Ty tốt lành chi còn sợ bôi đen? Con một ả điếm thôi.
- Ty Ty!
Xe qua ủy ban nhân dân. Từ Quang Trung một chiếc cúp 81 bất chấp bảng cấm đường một
chiều, rẽ phải, ngược hướng bến phà.
Rầm!
Ty Ty lanh nh ư chớp, ngoặt đầu xe, nhưng bị tán một cú ngang sường. Chín Mập té lăn lòm
còm bò dậy và hết hồn khi thấy Ty Ty xoay ngược mũ lưỡi trai, dấu hiệu muốn ăn thua đủ,
chụp cổ thằng lớn, chân đạp thằng nhỏ (trạc tuổi Ty Ty đang té duới đất), gầm như sư tử cái.
- Đồ mất dạy! Đồ du côn! Dám tông Ty tỷ tỷ hả?
Tên thanh niên cố gỡ tay Ty Ty khỏi cổ áo, giọng du côn ngang phè:
- Bỏ ra nhỏ. Muốn chết hả con chằn?
Con ch ằn giật mạnh vạt áo trước hắn toạc dài. Hắn sửng sốt há hốc bị "chơi" luôn hai tát tai
trời giáng. Chín Mập hết hồn nhảy ra kéo Ty Ty đứng sau lưng mình.
Con bé xô Chín M ập, chống nạnh vênh váo:
- Cảnh cáo thôi côn đồ. Chứ muốn chi, Ty tỷ tỷ chợ Tăng Bạc Hổ hầu.
Ch ẳng hiểu vì ba chữ Ty tỷ tỷ hù được gã, hay tiến xe lẫn bóng đồn gục cảnh sát giao thông
thấp thoáng, khiến gã ngại. Gã lầm lũi dựng xe quay đầu, nghiến răng:
- Con ranh! Mày gi ỏi, còn gặp nhau.
Cả hai mất hút. Chín Mập dựng xe, quát:
- Răng em ngu rứa? Rủi tụi hắn đánh thì răng?
- Thì có anh, họ võ mần chi không "chơi" mấy tên du côn nớ để hắn chừa?
- Nếu không có anh?
- Thì ngu chi đánh? - Ty Ty lõ mắt vẻ không hiểu nói.
Chín M ập kêu trời không thấu.
- Uống nước dừa, anh Mập - Ty Ty dụ khị.
Chín M ập cười như mếu, gật đầu. Ghế đá bờ sông, Ty Ty thoải mái nằm dài, gối đầu lên tay
đếm bông giấy rụng. Chín Mập ngồi kế bên, dưới gốc cây dừa nghiêng nghiêng.
Ly n ước dừa cạn sạch, Chín Mập chưa được lời gì bảo ban Ty Ty cả. Bao năm rồi, cùng chơi
với nhau, trong ba đứa, Chín Mập thương Ty Ty hơn cả. Nó là đứa bất hạnh, tuổi thơ nghèo khổ
còn bị vấy bẩn bởi người mẹ sa đọa. Nó không xấu, không biết buồn thân phận, mặc nhiên
chấp nhận, hòa mình. Nhưng có vài phút giây Chín Mập bất chợt gặp nó thường nhìn Nu, Mi với
hạnh phúc gia đình bằng ánh mắt thẫn thờ.
Chín M ập chợt hiểu Ty Ty ranh mảnh, quậy phá, Ty Ty dữ dằn..... Ty Ty cười không biết khóc
để che dấu điều thường tình ở con tim bé xíu, chưa từng được thơ ngây. Thương Ty Ty quá.
- Ty Ty ơi!