Page 22 - Bong hoa ben hem vang
P. 22
- Bạn Ty tính nóng, nói rất to, trừ bạn Minh và bạn Diệp, Ty Ty không chơi với ai, nhưng luôn
giúp đỡ mọi người. Về lời đồn đãi là do bạn Hồng. Bí thư lớp là Hạnh, đoàn viên nòng cốt, nói:
- B ạn Ty chưa phải đoàn viên, mọi công tác lớp giao đều hoàn thành tốt. Đời sống bạn ấy lúc
trước nghèo khổ, hiện tại đủ sống. Sau giờ học, bán ở chợ trời, không có mẹ, ở với ngoại. Bạn
Hồng kể với lớp, mẹ bạn Ty làm... làm... Thưa thầy, lớp sợ bạn Ty qua lời bạn Hồng kể.
Tâm Minh v ừa khóc, vừa nói:
- Ty Ty tốt lắm. Tại bạn Hồng luôn "làm nhục" Ty Ty.
Hồng Diệp dịu dàng thong thả nói:
- Th ưa thầy. Nghèo, kiếm sống ở lề đường, chợ trời không có tội, nhưng Ty Ty hay mặc cảm.
Lăn lộn chợ, Ty Ty quen... nhiễm thói xấu là lẽ dĩ nhiên, nhưng điểm tốt ở Ty Ty, ta phải thừa
nhận. Em làm bạn với Ty Ty vì muốn bạn ấy tốt hơn, vì mong bạn ấy thành một thanh niên có
giáo dục. Còn Hồng luôn muốn đẩy Ty Ty xuống bùn nhơ.
Cả Ty Ty, Hồng bị cảnh cáo trước toàn trường, nếu một học kỳ sau không sửa đổi, sẽ bị hạ bực
hạnh kiểm, ghi vào học bạ.
Cô giáo văn tới nhà Ty Ty thăm hỏi, trò chuyện một tối. Cô nói gì,Ty Ty không hé môi với Mi,
Nu, nhưng từ đấy Ty Ty dần thay đổi.
N ăm tháng dần trôi, Chín Mập mỗi năm hai lần về nhà nghỉ hè ăn tết. Ba cô bạn nhỏ, học lớp
mười, qua mười một, đến mười hai. Thế nhưng Chín Mập chưa một lần thấy ai mặc áo dài cả.
Hè về, ba cô nghỉ hè trước, tết về, ba cô nghỉ tết trước. Đi chơi chung thì Mi mặc đầm ngắn,
Diệp đầm dài, Ty Ty jean bụi muôn thuở. Chín Mập kêu lên:
- M ặc áo dài anh xem thử.
Cả ba chúm chím, lắc đầu quầy quậy.
Hôm hai l ăm tháng chạp,Chín Mập xuống ga. Bà Hai Gấm đã đón ở cửa, bên bà là Hồng Diệp.
Ty Ty, Minh vắng bóng. Chín Mập bồn chồn. Gần bốn năm đi học xa nhà, liên lạc đều đặn bằng
thư, điện thoại, hình bóng là Hồng Diệp, Tâm Minh, thỉnh thoảng mỗi Ty Ty là bặt âm, không
một lá thư, không một lần trò chuyện, dù bao lần Chín Mập hẹn trước, sẽ gọi ở máy nhà vào lúc
nào, mấy giờ.
Mỗi lần Chín về nhăn, Ty Ty tưng tửng:
- Hồng Diệp đại diện được rồi. Em dốt như bò phải ráng cày kẻo rớt, anh gõ đầu.
Ty Ty khác nhi ều lắm. Vẫn tưng tửng đùa vui nhưng không còn quậy phá. Ánh mắt dấu kín
mọi điều, khiến Chín nhói lòng. Ty Ty, cô em gái nhỏ ngày xưa đâu rồi.
Ôm m ẹ, Chín hỏi Diệp:
- Mi với Ty Ty đâu?
- Ngoại bị té hôn mê mới đưa vào bệnh viện.
Chín Mập tái măt:
- Ngoại có sao không?
- Em chưa biết. Mới cách đây nửa giờ.
Chín Mập chạy ra bãi xe, giao, dắt xe ra hè:
- Diệp chở mẹ về, con ra bệnh viện.
Mắt Diệp tối lại. Bà Hai Gấm than:
- Cái thằng, thấy mẹ chưa kịp mừng đã chạy.
Diệp mỉm cười:
- Hoàn cảnh bà cháu Ty Ty đơn chiếc, anh Thiên giống bác, tính nhân hậu, lẽ nào làm khác.
Cha tr ời! Con nhỏ vừa hiểu biết, vừa khôn ngoan.
- Con đưa bác về, rồi ra luôn, xem giúp Ty Ty được gì.
Lúc ấy Ty Ty đang đi sau xe đẩy đến khu hồi sức nội. Bà Bốn nằm mê man như ngủ. Chai
dịch truyền nhỏ giọt, lủng lẳng. Phía sau, Tâm Minh khóc bệu bạo.
Bà Bốn được chuyển qua giường, y tá đuổi Tâm Minh ra. Ty Ty mặc áo choàng hồi hộp hỏi mấy
viên bác sĩ đang khám:
- Ngoại con có răng không?