Page 27 - Bong hoa ben hem vang
P. 27
- Lần nớ, anh nhớ Tâm Minh kêu em xịt con đốm đen nhà anh cắn bà Hậu rượt chạy quanh xóm
rồi mờ.
Ty Ty cúi m ặt, cười rức rích. Thiên lắc đầu, gọi hai phần bún bò rồi nói:
- Em học Tâm Minh, Hồng Diệp chút đi. Có nhớ hứa gì với anh không.
- Th ấy cô xịu mặt, anh cười - Dù sao em thay đổi nhiều rồi. Đi chùa cầu an cho ngoại với
anh không?
T ối mùng một, Tâm Minh, Hồng Diệp trực bệnh viện cho Ty Ty về nhà đạp đất. Con nhỏ mới
mở cửa, bà Nga mẹ Tâm Minh đã cười toe đi vô, miệng liền chân:
- Bà ngoại bớt rồi hả con? Nè! Dì đạp đất cho mi năm ni vô bảng vàng, sắm được vàng, bà ngoại
ăn thọ lễ vàng.
Ty Ty c ười toe, nhận bao bì lì xì tổ chảng bà Nga dúi vào tay. Nói dăm ba câu, bà Nga te te ra
về. Nhưng Ty Ty mô được rảnh. Ối thôi! Lối xóm tới nườm nượp, thăm hỏi liên miên, chẳng là
ba... ngày tết, ai cũng cữ không dám tới bệnh viện sợ xui mà.
Tối chín giờ kém mới ngớt, Ty Ty thở phào huýt gió một tiếng, con đốm đen nằm gọn ở cửa lon
ton chạy vô, vẫy đuôi mừng Ty Ty. Cô nhỏ ra lệnh:
- Gọi anh Mập cho chị.
Đố m đen lon ton chạy liền. Cũng lạ, chó nhà bà hai Cầu Tự, từ con vá đến con vện, con đốm
đen, cả ba đời nhà chó, ăn cơm chủ, tối giữ nhà cho Ty Ty, lại thông minh nhất các chú chó
quanh xóm Chuối, xóm Hồ. Ty Ty nói gì là hiểu ngay, thi hành răm rắp như quân khuyến, đến
Chín Mập cũng không hiểu nổi Ty Ty huấn luyện chó nhà anh kiểu gì.
Chín M ập chạy xe qua, chạy trước vẫn là đốm đen định cằn nhằn Ty Ty tội trễ, Chín Mập vụt
khựng lại trố mắt. Cha mẹ ơi! phải Ty Ty không? Đúng là Ty Ty trong tà áo trắng học trò thướt
tha duyên dáng làm Chín Mập đến choáng váng.
Cô nhỏ đỏ mặt khi Chín Mập há hốc ngó sững. Đồ Mập vô duyên, nhìn chi lắm rứa?
- Đi chưa?
Ty Ty vụt quát lên, xăm xăm đi ra cổng. Con đốm đen chạy theo, Chín Mập lật đật dắt xe theo,
Ty Ty lại quát:
- Ở nhà đó, đi mô?
Chín Mập khựng lại, đốm đen lủi thủi cụp tai chạy vô nhà. Chín Mập thở khì, thì ra nộ đốm đen.
Anh nhìn Ty tủm tỉm, cô nhỏ gắt:
- Cười chi? Vô duyên. Tại ngoại biểu đi chùa phải ăn bận tề chỉnh chớ bộ. Người ta không có bộ
mô ra hồn trừ áo dài thôi.
- Nhỏ mặc áo dài đẹp lắm. Là anh ngưỡng mộ đó chứ. Thôi, đi kẻo trễ. Lần đầu tiên chở cô nhỏ
ngồi một bên, vén áo dài e ấp, Chín Mập thích quá, tủm tỉm cười hoài.
Đến chùa, cả hai bỏ giày làm lễ. Ty Ty thành kính lắm, quỳ lạy khấn khứa liên tù tì, xin cầu đủ
thứ. Lúc ra, Chín Mập hỏi, cô nhỏ kể một hơi.
- Em xin ngoại lành bệnh, sống đến chín chục tuổi. Xin cho em trúng mánh... à không, bán đắt,
lời nhiều và đậu được đại học cho cả nhà nhỏ Hồng tức chết.
Chín M ập phì cười:
- Vì muốn nhà nhỏ Hồng tức chết, nên em mới định vô đại học na? Ty Ty lầm bầm:
- Ai biểu hắn nói xấu em cả trường. Đồ xấu, học dốt còn chưng diện.
Chín M ập cười ngất, đúng là... Ty Ty, anh chở thẳng Ty Ty vô bệnh viện trước khi đưa về
nhà. Vừa chạy xe,anh vừa ngẫm nghĩ. Quả Ty Ty không có bộ đồ nào ra đường coi được. Cô nhỏ
ở ngay ổ bành đồ sida, cứ jean bành, pull bành, không hề quan tâm vẻ bề ngoài của mình. Nếu
cô nhỏ diện chừng một phần ba của nhỏ Hồng Diệp hàng trăm chàng trai chết đứng như Từ Hải
nếu gặp.
- Ty Ty! Anh còn món lì xì ch ưa tặng em.
- Để mô? Đưa liền đi.
- Trước lúc đi, anh đưa cho.
Khi c ả hai vô tới phòng hồi sức, có hai đôi mắt nhìn sững, tim người nào cũng đau loi lói,