Page 29 - Bong hoa ben hem vang
P. 29

- Thiên h ọc xa, anh thay Thiên kèm mấy nhỏ nghe.
  Tâm Minh hồn nhiên vỗ tay, Hồng Diệp liếc Ty Ty, nói:
  - Phải được Ty tỷ tỷ bằng lòng, thưa bác sĩ.

      Cô nh ỏ cười híp mắt, vô tư:
  - Thêm một ông thầy dạy miễn phí, ngu chi từ chối.
  Sau buổi dạy đầu tiên, Đáng biết sức học cả ba. Ty Ty kém nhất nhóm ba người. Anh ra nghị
  quyết kèm riêng cô nhỏ thêm hai buổi.
      Đ áng mở mắt,đồng hồ đang đánh mười một tiếng, nhoài mình lăn thêm mấy vòng, ngồi lên
  khoác khăn tắm đi vào toillete. Đáng trở ra, quần short, áo pull mỏng mặc ở nhà, đi thẳng qua
  phòng ăn.
      Bà Tâm nghe ti ếng dép, vẫn đều tay khuấy nồi xúp, miệng nói:
  - Nắng quá, mẹ nấu xúp ăn trưa luôn, con uống trước hộp sữa tươi đi.
      Đ áng dạ, mở tủ lạnh, lấy hộp sữa vinamilk, cầm ống hút, vừa hút sữa, vừa đọc báo. Những
  giây phút thế này, Đáng thấy thảnh thơi, mãn nguyện trong sự êm đềm. Nhà Đáng một mẹ, một
  con, bà Tâm người gốc Bắc, tính chu đáo, kỷ cương, trọng danh dự, nên dù cha Đáng chết sớm,
  bà ở vậy nuôi con không tái giá dù không ở chung với mái nhà to lớn bên chồng.

      Bà khá gi ả, giỏi giang lại sống như tiết phụ ngày xưa, nên nhà chồng nể trọng. Một tay bà
  nuôi Đáng ăn học thành tài, Đáng giỏi và hiếu đễ, bà rất tự hào và mãn nguyện.

  Đặt tô xúp truớc mặt con, bà Tâm ngồi đối diện, Đáng để tờ báo xuống, nhìn mẹ:
      - M ời mẹ dùng với con.
  Bà Tâm lắc đầu:
  - Con cứ ăn đi. Mẹ ăn sáng rồi. Hôm nay nhiều bệnh nhân lắm sao mẹ thấy con có vẻ mệt?
  - Dạ, bệnh nhân nhiều.
  - Mẹ lại nghi vì trước khi lên ca, con thức khuya, về trễ, ảnh hưởng tới sức khỏe thì đúng hơn.
      Đ áng chột dạ. Tối kia, anh cùng học với nhóm Ty Ty tới gần nửa đêm mới về nhà, lại thao
  thức đến sáng vì nghĩ về Ty Ty. Hôm sau lên ca, trực suốt đêm, vừa xuống ca lúc bảy giờ. Mẹ
  anh thật tinh ý. Biết sao được? Nhà chỉ hai mẹ con, mẹ lại rất yêu anh, ngay đến thuê người
  giúp việc, bà cùng không chịu vì lý do..... họ chăm sóc, giặt giũ, nấu nướng không hợp ý anh, lại
  không vừa lòng bà.

  - Xin lỗi mẹ, lần sau đi chơi, con sẽ về sớm hơn.
  Thấy mẹ gật đầu, Đáng thở ra nhè nhẹ, bắt đầu ăn. Bà Tâm nhìn con dò xét.

      T ừ tết tới giờ, con bà thay đổi thấy rõ. Vắng nhà nhiều hơn, thỉnh thoảng ca hát vu vơ một
  mình. Có khi ngồi ngớ ngẩn thả hồn đi đâu. Bà từng trải lắm, nên biết nó gặp phải chuyện gì. Bà
  chưa hỏi vì đang suy tính. Thật ra, bà thấy Đáng còn nhỏ dại lắm, mới ra trường hơn năm, bà
  chạy chọt tốn kém cho Đáng về chỗ làm tốt, mong nó tiến thân nhanh và sớm hôm kề bận bên
  bà. Thật hãnh diện khi cũng Đáng ra đường nghe bao lời xì xầm ngợi khen: "Hai mẹ con chị
  Thanh Tâm đó, ngó như hai chị em. Vậy mà thằng Đáng làm bác sĩ rồi."
  Nếu con bà có bạn gái, nó nhất định yêu vợ và chung thủy như bà. Liệu nó có còn thương bà và
  hiếu để như xưa?
      Ă n hết tô súp, Đáng ngẩng lên:
  - Ngon lắm, mẹ à. Nhà hàng so với mẹ chả ăn thua.
  Bà Tâm mát dạ lắm, nguýt con:
  - Chỉ giỏi tài nịnh mẹ Có phải định đi đâu đó không, ra trông hàng cho mẹ không?
  Đáng cười, nịnh:
  - Có cô út mà mẹ. Cô vừa xinh đẹp, vừa giỏi, bán phụ mẹ mới đắt. Con là con trai, lóng ngóng chỉ
  tổ làm mẹ mất mặt thôi.
  Bà Tâm cười mát:
  - Nếu con kiếm cớ đi chơi mẹ không cản, chớ cửa hàng mỹ phẩm của mẹ từ ngày có con, mấy
  cô gái trẻ ghé mua ngày một đông.
  Đáng ôm cổ mẹ, cười xòa:
   24   25   26   27   28   29   30   31   32   33   34