Page 34 - Bong hoa ben hem vang
P. 34

- Anh không hiểu chi hết. - Đáng nóng ruột.
      Độ t nhiên Ty Ty thèm tâm sự, cô chưa một lần tâm sự cùng ai nỗi lòng mình. Nỗi lòng đứa
  con gái vươn lên từ nhuốc nhơ quá khứ. Nhưng đó không phải điều ai cũng có thể nghe. Cô kể
  Đáng nghe thời thơ ấu của mình, kể mãi rồi kết thúc câu chuyện.
      - Anh h ọc xa, ở nhà, ba đời nhà chó, con vá, con vện, tới con đốm đen đều theo em, hễ em đi
  khác đường là chúng chạy theo sủa nhặng, ngoại em thương ảnh hơn cả thương em, chơi với
  nhau lâu vậy, anh giống được răng?
  Đáng điềm đạm:
      - Con ng ười mỗi con tim là sức mạnh chứa vô bờ. Tuổi thơ em có Thiên làm bạn, giờ tuổi
  hoa niên có anh, thêm một người bạn, có gì không tốt? Chẳng lẽ đời người chỉ một bạn là đủ?

      Ty Ty c ười xa vắng:
  - Với em, rứa là dư hung rồi. Cả Tâm Minh, Hồng Diệp.

      Đ áng trầm ngâm, Ty Ty nghèo không phải trở ngại, anh chỉ ngại mẹ anh tỵ hiềm Ty Ty bán
  chợ trời không danh giá. Từ từ, mình thu xếp ổn thỏa, dù sao mình an tâm vì Ty Ty không tỏ vẻ
  gì yêu Thiên qua lời kể và Đáng thấy mình thật cao thượng, biết rõ cô đến vậy, nhưng tình yêu
  anh dành cho cô vẫn nguyên vẹn.
      Tâm Minh thi kinh t ế Đà Nẵng, đại học sư phạm Huế và đại học tổng hợp Sài Gòn. Hồng
  Diệp thi đại học ngoại ngữ Đà Nẵng, tổng hợp và kinh tế Sài Gòn. Ty Ty thi hết tại Đà Nẵng và
  cả Bách Khoa ngoại ngữ và cao đẳng sư phạm.
      Thi Đà Nẵng xong, Tâm Minh và Hồng Diệp đi máy bay về thành phố Hồ Chí Minh. Thiên
  đón ở sân bay, đưa về nhà trọ, lo chu đáo từ chuyện ăn ngủ, thi cử. Bạn Thiên đông lắm, tối đến
  chật nhà, không có chỗ ngồi, một tên gầy nhom, cao khều ba hoa:
      - Nghe th ằng Thiên có ba cô em gái, thiệt trăm nghe không bằng mắt thấy. Thiên ơi! Cho
  tao gọi một tiếng anh Hai nghe mậy?
  Thiên cười, nhìn hai cô em gái:
  - Em tao vừa học giỏi, vừa xinh đẹp, gả mày uổng lắm. Để coi thằng nào bảnh một chút.
      C ả bọn cười ồ. Tâm Minh bẽn lẽn. Hồng Diệp ung dung:
  - Anh Thiên lựa cho Mi được rồi. Còn em đã có đối tượng từ lâu. Cả Thiên cũng bất ngờ, anh
  nhìn Hồng Diệp rầy yêu:
  - Chà! Cả gan há. Còn đang học hành, không sợ anh méc dì Bích sao? Ai vậy? Anh quen không?

      Tâm Minh hoang mang, H ồng Diệp thản nhiên:
  - Đợi tin thi đậu xong, em sẽ nói anh nghe.
  Nhóm bạn Thiên nhốn nháo nhặng xị hỏi:
  - Phải anh không?
  Diệp chỉ cười, cử chỉ thật dịu dàng tao nhã. Vài chàng tấn công Tâm Minh, cô chạy mất.

      C ả hai thi xong mỗi môn đều nói làm bài được, Thiên mừng lắm điện liên tục về Đà Nẵng
  báo tin và nhờ mẹ gọi Ty Ty. Nghe anh hỏi làm bài ra sao, Ty Ty trả lời nhát gừng:
  - Tàm tạm. Mi, Nu thi tốt không?
  - Tốt lắm. Đến ngày mốt là xong, cả hai ở chơi với anh vài ngày rồi về. Ráng lên nhé Ty Ty.
  - Em đang cố gắng.
  - Có ban vừa lúc anh thi xong sẽ về ngay. Đậu anh có quà lớn đó. Ty Ty! Anh nhớ nhỏ quá.

      Cô làm thinh vì bà Hai G ấm đang ngồi đó.
  - Anh ráng giữ gìn sức khỏe, em về ôn bài đây.

      Đ áng theo Ty Ty những ngày thi. Đổi trực liên tục để đưa cô đi thi. Cả xóm đồn dậy Ty Ty có
  bồ làm bác sĩ bảnh trai, người mừng là ba Hai Gấm và cô Bích. Người ganh tức nhất là nhỏ
  Hồng. Hồng thi Huế, Đà Nẵng, nhưng khác với Ty Ty không muốn đi học xa vì lo cho ngoại.
  Hồng biết mình học hành thua xa chuyện ăn chơi, nên chỉ đi thi cho có.
      T ất cả hồi hộp chờ tin báo từ Thiên. Hai xóm lại một lần nữa khen dậy bà con nhỏ khi nghe
   29   30   31   32   33   34   35   36   37   38   39