Page 37 - Bong hoa ben hem vang
P. 37

CHƯƠNG 9

  Đ

  à Lạt trong mắt Hồng Diệp, Tâm Minh như một thiên đường trong mơ vậy. Với Thiên lại
  thường. Ba năm đại học, anh có dăm ba lần đi cùng bạn bè, còn hiện tại anh quay quắt nỗi nhớ
  một người.

      Nh ưng Thiên làm hướng dẫn viên tận tâm lắm, bởi vì hai cô em gái mà. Suốt ba ngày, ba
  người rong chơi Đà Lạt, chẳng sót chỗ nào. Tối về, cậu mợ Tâm Minh lo chuyện ăn uống chu
  đáo, chỉ ăn, tắm rửa rồi ngồi trò chuyện hoặc uống cà phê, dạo phố đêm.

      C ậu mợ Tâm Minh giàu có, cũng bán vàng, suốt ngày ngoài hiệu, căn nhà rộng thênh, ngoài
  người giúp việc, hai thằng con cậu mợ đi suốt, ba người tha hồ ăn ngủ thoải mái.

  Tối nay, Tâm Minh nói cả ngày đi khờ người muốn ngủ. Cô về phòng chui vào chăn. Còn mỗi
  Hồng Diệp và Thiên, cô rủ anh đi dạo bờ hồ. Thiên nói:
  - Ở nhà dạo cũng được em, nào hoa, nào lá, để sức mai đi thác Gougar xa lắm. Mốt về bay liền đi
  thành phố cho kịp nhập học.
      Nhà c ậu mợ Tâm Minh ở đường Trần Phú, là ngôi biệt thự đẹp hai tầng, với hàng mimôsa
  bọc quanh rào, cả hai đi quanh những luống hoa rồi về ngồi ở xích đu dưới giàn tường vi rộ
  hoa.
  - Em quyết định học kinh tế ư?
  - Dạ, đất nước đang phát triển kinh tế mạnh, em muốn học kinh tế để hòa nhập vào tương lai.
  Tâm Minh học tổng hợp, nó muốn làm cô giáo. Thiên cười:
  - Theo gien di truyền thì em phải học Tổng hợp, còn Minh thì học kinh tế mới đúng.
      H ồng Diệp hất mặt, kiêu hãnh:
  - Tâm Minh không đi vào sự cạnh tranh kinh tế được.
  - Em được ư?
  - Những gì một phụ nữ tài ba, bản lãnh làm được, em làm được.

      Thì ra ngoài v ẻ dịu dàng, thanh nhã, Hồng Diệp còn là một cô gái tự tin và tham vọng. Thiên
  thầm nghĩ và thấy chút gì khác lóe từ mắt cô. Dù sao một phụ nữ thời đại phải như Hồng Diệp
  vừa dịu dàng, vừa mạnh mẽ. Thiên gật đầu, vẻ tán thành:
      - Mong em thành đạt trong tương lai.
  Mắt cô gái long lanh dưới trời đêm.
  - Sự thành đạt của em, có anh bên cạnh mới là ý nghĩa.
      Thiên h ơi bối rối. Cô nhỏ có ẩn ý gì đây? Về công sức dạy dỗ ở anh ư? Hình như không phải.
  Thiên nhìn cô, càng bối rối hơn, mắt cô đẹp lắm, mơ màng say đắm nhìn anh. So về nhan sắc,
  so bề đầy đức hạnh, Ty Ty thua xa, thế nhưng... Chết rồi! Thiên ơi, coi chừng.
      - Này, cô nh ỏ! Nói gì vậy? Tại sao lại có anh? Phải nói có người con trai nào bảnh trai, tài
  giỏi làm rung động được em chứ? Để coi... Có đó. Thằng Hồng Nhật bạn trai anh năm nay ra
  trường, hôm rồi thấy em, say như...
      - Em không c ần bất cứ ai ngoài...
  Cô mím môi, đứng lên, vụt chạy, vấp vào bồn hoa ngã lăn.
  Thiên chạy lại đỡ lên, nói:
  - Em có sao không?
      M ặt Hồng Diệp đầm đìa nước mắt. Cô rên rỉ, ôm chân:
  - Em đau quá, cho em vào nhà.
      Thiên dìu đi, Diệp la oai oái, ngần ngừ một chút, anh bồng xốc cô lên, đi vội vào phòng. Dấu
  mặt vào vai anh, Diệp vòng tay qua cổ, nghe rung động toàn thân. Cô yêu anh quá, yêu đến sẵn
  lòng vì anh làm tất cả anh có biết không? Môi cô gắn chặt lên da thịt anh qua làn vai áo, run lên.
  Thiên thản nhiên đi nhanh vô phòng ngủ và sực nhớ Tâm Minh thì đã muộn. Tiếng la của Diệp
  làm Minh tỉnh giấc, cô nhìn qua cửa sổ, thấy hết mọi điều và đứng sững ra bối rối khi Thiên bế
   32   33   34   35   36   37   38   39   40   41   42