Page 42 - Bong hoa ben hem vang
P. 42
- Chưa biết. - - Cô ơ thờ.
Hồng Diệp nhíu mày, dù cô ngấm ngầm tranh đoạt tình yêu nhưng vẫn mong bạn đủ nghị lực
vươn lên.
- Ty Ty! Không nói r ứa được. Phải học và học ra trường, đó là tâm nguyện của ngoại. Ty Ty
nên nhớ, bản thân mình phải đứng lên, phải phấn đấu đừng để ai khinh rẻ.
Thiên xiết chặt đôi tay Ty Ty, như muốn chuyền hết sang cô sức sống từ con tim anh. Tất cả
giúp cô nhỏ trấn tĩnh lại, cô chợt cười như mếu.
- Cảm ơn anh đã lo cho Ty Ty. Được mà, Ty Ty sẽ ra trường cùng lượt với Mi, Nu, hứa đó.
Tất cả thở phào, chi cần Ty Ty hứa.
T ối đó Hồng Diệp đi chợ, nấu nướng cùng hai bạn, cúng bà Bốn và cùng ăn tối. Hồng Diệp
nấu ăn khá ngon, toàn mấy món bà Bốn và Thiên thích. Ty Ty biết, lòng cô nghe chua xót. Hồng
Diệp vẹn toàn quá. Bà ngoại của Ty, mà Ty có nấu được bữa ăn mô ra hồn, cũng không biết hết
những món ngoại thích, Ty Ty có là gì đâu trong cuộc đời này.
Lại một mùa xuân về. Thiên không xin được việc ở Đà Nẵng, đành tạm làm cho một công ty
điện cơ nước ngoài ở khu công nghiệp Đồng Nai. Ngày mùng ba tết, trước lúc anh bay về lại Sài
Gòn, bà Hai Gấm gọi tôi, đủng đỉnh nói trước tám bà chị kéo nhau về đưa ông bà.
- M ẹ định bỏ trầu Hồng Diệp, con định chừng mô cưới?
Mặt Thiên tái nhợt.
- Con coi Hồng Diệp như em gái.
- Máu mủ chi mà em gái? Con nhỏ được người, được nết, gia thế đàng hoàng, con chê chỗ mô?
- Con không yêu Di ệp. - - Thiên cộc lốc.
Chị cả Thiên làm dâu nhà cán bộ lớn, lên tiếng.
- Rứa Chín cưng ai nói mẹ. Nhà mỗi Chín con trai, lo sớm để còn người thừa tự.
Thiên l ấy hết dũng khí.
- Em thương Ty Ty.
Cả nhà nháo lên: "Không được". Bà Hai Gấm vuốt mép trầu, hừ mũi. Tám cô con gái, tám thằng
rể nín khe. Bà Hai từ tốn:
- Th ương nó thời thương, nhưng mẹ không cưới nó cho con được. Thà khuất mắt ở mô,
ràng ràng như rứa. Cơ hàn mẹ không chê, chỉ yêu cầu gia đạo thanh bạch. Mẹ nó làm điếm, nó
không cha, tính tình dữ dằn ngang ngược, nửa đàn ông, nửa đàn bà, răng làm dâu nhà ni được?
Chưa hết nghe, con gái mà bắn bi, đánh lỗ, chọc người ta chửi thời rành, tề gia nội trợ không
biết chi hết là răng?
Thiên ức lòng:
- Chuy ện mô không biết, về làm dâu mẹ, học mấy hồi? Cốt là ở tâm hồn, cái xấu mẹ kể, điều
tốt răng mẹ không kể? Xóm ni nhà mô nghèo đó không có Ty Ty, mà cổ dư dả chi cho cam, cũng
bữa no, bữa đói. Làng trên, xóm dưới có chuyện nữa đêm, ai cũng gọi Ty Ty. Nhà quê đói lụt, cổ
đi xin từng hạt muối, lon gạo, từng bộ áo quần cũ, gom góp gởi đi suốt ngày, suốt đêm, không
hề kể lể. Con người quí nhất là tâm hồn, dĩ vãng là cái chi, giàu sang để làm gì?
Bà Hai G ấm đập bàn, mặt đỏ gay.
- Rứa con Diệp xấu chỗ mô? Mi kể.
- Diệp không xấu chi, mà không hợp với con.
- Tao c ứ cưới, coi mi dám cãi không? - - Hai mươi bốn năm lần đầu tiên bà Hai Gấm gọi con
bằng mi xưng tao, khiến tám cô con gái xanh mặt, biết là sóng gió sắp nổi lên. Hơn nữa, bà Hai
bị cao huyết áp.
Cô Hai Xuân áp gi ọng thằng em út.
- Thiên nói với mẹ, thời nói cho đàn hoàng, mi muốn mẹ tức chết na? Đứng lên, Thiên buông
một câu như đinh đóng cột.
- Mẹ cưới là con đi luôn, đừng ép con.
Bà Hai G ấm ngã cái rầm, tấm thân gần 100 ký lô thịt đỏ au, mềm nhũn. Cả nhà kêu khóc rầm