Page 46 - Bong hoa ben hem vang
P. 46

- Ty Ty! Anh yêu em. Anh yêu em. Nói đi em. Nói yêu anh. Nói em chỉ gạt anh vì giận mẹ.
  Ty Ty bướng bỉnh rời giấc mơ hoa đẹp nhất đời mình. Cô gạt phắt tay anh hằm hè:
  - Anh kích thích được tôi rồi đó, hả hê chưa? Nhưng tôi cho anh biết, Đáng hôn tôi mê ly hơn
  anh nhiều, đừng hòng dụ dỗ được tôi. Cút xéo. Cô phũ phàng xô Thiên ra, đóng sập cửa, nói:

      - Tôi ph ải ngoi lên sự nhuốc nhơ bao năm qua khỏi. Tôi thề thay đổi số phận mình. Đáng là
  cái thang vững chắc nhất đưa tôi lên đỉnh cao danh vọng. Anh chẳng là cái thớ gì, mẹ anh tưởng
  là của báu sao?
      Thiên c ắn môi đến bật máu. Anh không biết đằng sau cánh cửa, Ty Ty lê lết trên nền gạch xi
  măng giá lạnh, đến gục bên bàn thờ ngoại, cắn chéo khăn, nén tiếng thét cõi lòng: Thiên! Em
  yêu anh!
      Hôm sau, Thiên ra b ệnh viện đồng ý để mẹ bỏ trầu thăm nhà Hồng Diệp. Đợi ngày tốt, anh
  xin phép đi hỏi. Bà hai Gấm bớt bệnh, xin xuất viện về làm liền, sợ Thiên đổi ý.
      Hai hôm sau n ữa, Thiên bay đi Sài Gòn khi thấy mẹ hoàn toàn bình phục. Mùng mười, Ty Ty
  tiễn hai bạn về lại Sài Gòn. Ở sân ga, nhìn Hồng Diệp đeo nhẫn áp út, Ty Ty dặn bạn:

  - Hãy thường xuyên lên xuống thăm anh Thiên, đừng để con gái Sài gòn chài mất.
  Từ ấy, Ty Ty khép đời mình vào quá khứ

  CHƯƠNG 11


      Ở chợ trời, Ty Ty lần lượt theo tháng năm “thăng chức”. Từ “cô Tú chợ trời” lên “Sinh viên
  chợ trời” rồi “Nữ kỹ sư chợ trời”.
  Biệt danh có từ năm trước, khi cô chính thức vào chuyên ngành điện- điện tử và xử lý một tình
  huống nguy hiểm về điện ngay chợ trời bằng ba mớ lý thuyết ở giảng đường đại học.
  Ấy là do cơn bão lớn ập vào miền Trung, khiến trụ điện ngay cổng chợ bị sét đánh đứt dây cái.
  Dân cả chợ lúc ấy co ro bên sạp nhìn gió bão mờ trời đấy, lo nồi gạo buổi chiều. Thấy tình
  huống hết vía, một cơn bão cấp, dây điện và nước mưa dẫn đến cái chết người thật dễ dàng, Ty
  Ty phốc một cái, bám trụ điện trèo lên, trong túi quần là mấy thứ đồ nghề với vội ở sạp hàng.
  Cô leo lên, tới chỗ đồng hồ lớn, dùng vít tháo chốt khóa, cắt điện nhanh như chớp. Khi người ở
  công ty điện lực đến, mọi nguy hiểm đã qua, toàn chợ thở phào, hoan hô Ty Ty quá thể. Ấy vậy
  mà anh chàng nhân viên công ty điện lực làm mặt ngầu, quát Ty Ty đã vi phạm an toàn lao
  động, còn dám tự quyền chen vào nghiệp vụ riêng của anh ta, khiến cô đổ quạu vênh mặt thách
  anh ta:
  - Giỏi thì kiện đi, đây hầu.
  Anh chàng không kiện, chỉ lầu bầu trong miệng: “Là đây sợ chết trên cột điện thôi.”
      H ọ thành bạn nhau, Hảo ngày nào cũng ghé chợ trời, rủ Ty Ty hợp tác làm ăn gì đó. Cô cứ
  lắc đầu cười hoài, nhưng gạ Hảo dạy cô chơi bida vì biết anh có cơ ở môn này.
  Danh tiếng kỹ sư chợ trời nổi như cồn và lọt vào tai bà Thanh Tâm. Nhân một tối, ghé thăm bà
  nga mua “đô”, bà Thanh Tâm hỏi bạn:
      - Nghe ch ỗ chị có con nhỏ nào gan lớn biệt danh “Kỹ sư chợ trời” hả?
  - Chị hỏi nó làm chi? - Bà Nga hỏi dò.
  Bà Tâm vô tình:
  - Tôi có thằng cháu làm ở điện lực. Nó giới thiệu con nhỏ làm điện tư gia giỏi, định gọi làm lại
  điện trong nhà.
  Bà Nga ngần ngừ rồi nói:
  - Con bé giỏi lắm. Thằng Đáng nhà chị có biết. Nói nó gọi được rồi. Nó làm cho chị chắc không
  tốn bao nhiêu đâu.
  Thấy vẻ mặt bà Nga là lạ, bà Thanh Tâm nghi liền. Tính vốn thâm trầm lọc lõi, bà nhờ người
  tìm hiểu ngay, có lý lịch trong tay, bà đọc rồi ngẫm nghĩ:
  - Nhiều khi nó quen biết xã giao thì sao? Để hỏi đã.
      Bà ch ưa kịp hỏi, đã gặp Đáng bất ngờ ở tiệm ăn, bên cạnh anh là Ty Ty, vẻ mặt kênh kênh,
  bất cần, quần jean bạc phếch, áo pull rộng thùng thình. Vậy mà thằng con bà nhìn “con nhỏ”
   41   42   43   44   45   46   47   48   49   50   51