Page 51 - Bong hoa ben hem vang
P. 51
- Biết thời biết rứa, ai lại lấy mỡ dội lên mình? Hơn nữa, con Diệp đẹp người, đẹp nết.
Thiên không buồn nói với mẹ, lấy xe chạy ra tiệm vàng bà Nga. Bà cũng than dài, nói:
- Không biết hắn đi mô. Thằng Đáng tìm khờ người.
Thiên chạy ra chợ trời hỏi thăm. Ai cũng biết anh, lại không vui vẻ gì khi nói chuyện ( cái thằng
bạc bẽo, tham sang phụ khó ). Mỗi Kim "đinh rỉ" nói:
- H ắn sang hàng, "đổ" ca chợ mấy thùng bia say quắt cần câu, sáng hôm sau nghe nói bán
nhà dông tuốt. Tụi tui cứ ra đường là dòm đỏ mắt mà không thấy tăm hơi. Con nhỏ thiệt ngộ,
đến bán nhà cũng lẹ.
Nhu ận "ống đồng" chõ qua:
- Tìm thằng Hảo thợ điện hỏi thử.
Rồi Thiên cũng tìm ra Hảo, anh ta lắc đầu, nói gay:
- Không biết. Cô chừ thân tàn ma dại, tìm làm chi.
Thiên đến tìm Đáng. Đáng lẳng lặng ra bờ sông "chơi" hết lon bia này tới lon khác, say mèm,
nói:
- C ổ thiệt dễ sợ, đã cảnh cáo tôi đừng lân la với Hồng, coi chừng thiệt thân, tôi không nghe,
cứ muốn chọc tức cổ. Thật tức cười, cổ yêu gì tôi mà thèm tức? Tôi hại mình, hại cả nhà mang
tai tiếng, hại lây tới cổ, tàn phế nhan sắc. Tôi đã van xin cổ, đi chỉnh lại mặt, cổ cười, nói: "Cả
đời tôi nhơ nhuốc, cần chi tới vẻ bên ngoài", rứa rồi đi tuốt.
Thiên tìm bên bách khoa, phòng đào tạo lạnh lùng nói: "Không có bổn phận tiết lộ gì về hồ sơ
sinh viên của trường ".
Thiên tìm đến khóa Ty Ty học, đám bạn sinh viên của Ty Ty đều lắc đầu nói chung một ý:
- Cần chi tới tìm Ty Ty. Còn Ty Ty thì không cần ai hết, đi không hề từ giã.
Su ốt tuần phép, Thiên hầu hết ở ngoài đường, la cà khắp chổ Ty Ty thường đến "quậy" cùng
bạn bè. Nhưng cô bặt vô âm tín. Thiên như người mất hồn, đi ngang nhà Ty Ty thấy chủ mới
sửa sang lại, anh cứ đứng sững nhìn vô, thờ thẫn.
H ồng model ôm bụng thè lè đi qua, thấy Thiên, lấm lét lui vô hẽm. Anh về nhà, đốm đen
quấn theo chân anh sủa ăng ảng như hỏi Ty Ty đâu. Hết phép, Thiên đành về lại Sài gòn. Diệp
đón, hỏi:
- Tìm ra Ty Ty không?
Bi ết bà Bích báo cho Diệp biết, Thiên phớt lờ:
- Không ra. Anh lo quá.
Diệp cay đắng lắm, miệng vờ ái ngại.
- Ty Ty cứng rắn lắm, rồi cũng đổ với miệng thế gian. Tội nghiệp nó! Thi xong, em với nhỏ Mi
về tìm.
V ề tới nhà, Diệp soạn áo quần cho Thiên đi tắm, thức ăn cô nấu xong, chỉ hâm lại. Cô với vẻ
hiền thục, dịu dàng muôn thuở, săn sóc cho Thiên, cơm xới đưa tận tay. Thiên chỉ hút thuốc
liên tục lắc đầu:
- Anh không ăn. Diệp để đó, về lo ôn thi đi.
Di ệp hết che dấu nổi, lòng ghen hờn âm ỉ. Người xưa nói: "Mềm cắn, rắn buông", con gái
đảm đang, dịu dàng, trai nào cũng chết, huống chi, cô còn xinh đẹp lại học giỏi. Vậy mà hơn
năm rồi, cô cố gắng hết sức vẫn không khiến anh động lòng.
Anh v ẫn tốt, ân cần với cô, nhưng đơn thuần như anh, như bạn. Dù ăn hỏi rồi, đã có danh
phận, cô cay đắng biết anh vẫn một lòng nhớ đến Ty Ty. Cái tốt của anh dành cho cô là cái tốt
của anh Chín Mập thời bé dại mà thôi.
Di ệp tủi hờn nấc lên khóc. Thiên dụi tắt thuốc, nhíu mày hỏi:
- Diệp làm sao vậy?
- Mẹ nói, ở nhà người ta đàm tiếu, bêu rếu anh, đi hỏi em rồi còn... Thiên bực liền:
- Kệ xác họ, Diệp quên Ty Ty là bạn từ nhỏ sao? Ty Ty khổ, làm sao ta yên thân được?
Cô nói đầy cay đắng:
- Anh chỉ biết lo cho Ty Ty, có bao giờ quan tâm đến tình cảm em dành cho anh?