Page 56 - Bong hoa ben hem vang
P. 56
nghe lòng lạnh giá. Diệp không biết những gì trong ý nghĩ của Thiên. Cô đang say tiền lẫn tình
từ chồng, say cả ước mơ sắp thành sự thật. Cô muốn được cùng anh trong mê đắm tột cùng.
Cô rên kh ẽ, ghì anh:
- Bồng em vào phòng đi anh.
Thiên gỡ tay vợ, đứng lên, nhìn nơi khác:
- Xin lỗi Diệp, anh có việc phải đi.
Diệp chết lặng, bẽ bàng nhìn theo dáng Thiên khuất dạng.
T ừ đó, giữa hai vợ chồng xảy ra cuộc chiến tranh vì tài sản, vì công việc làm. Diệp được
nhận vào công ty liên doanh Đài Loan, còn anh chạy xin việc làm ở Đà Nẵng. Diệp dịu dàng có,
gây gổ có, cứng, mềm đủ kiểu với Thiên. Có khi tưởng hòa và xỏ mũi được anh theo ý mình khi
trên giường, té ra Thiên khăng khăng tìm việc ở Đà nẵng. Thề không đổi ý. Giữa họ bùng lớn
chuyện, khi Thiên biết chuyện động trời, cũng là lúc anh rể thứ hai Thiên về làm phó giám đốc
kỹ thuật nhà máy gạch men Danaco. Và anh ta gọi Thiên về làm kỹ sư trưởng nhà máy.
Di ệp làm trưởng phòng tiếp thị cho công ty nọ, lương khá, đến bốn triệu một tháng. Hiềm vì
chuyện đi nhiều và hai năm đầu không được lập gia đình, khi nộp đơn xin việc, được nhận và
xem qua hợp đồng, Diệp dối nói chưa có gia đình. Ai ngờ có lần cô quên kế hoạch (lần dụ Thiên
hòng xỏ mũi anh) vì say đắm quá, thế là "dính". Diệp không hỏi Thiên, không suy tính đắn đo gì
chuyện bỏ một đứa con, dù bào thai đã hơn ba tháng (con lúc nào đẻ không được, chủ yếu sự
nghiệp trước tiên). Diệp xin nghỉ phép, lý do mẹ đau đến Từ Dũ nạo thai, ai ngờ bị băng huyết.
Thiên được gọi khẩn cấp, đi bằng xe hơi của công ty từ Đồng nai chạy về. Anh gần như hóa
đá khi biết chuyện. Diệp ổn lại sau khi chuyền máu. Thấy Thiên chăm sóc ân cần, ngỡ "tai qua
nạn khỏi", cô đâu biết lòng Thiên đã nguội lạnh như bếp tro tàn, không tình cũng nghĩa, Thiên
làm người chồng lý tưởng của Diệp vì ý nghĩ đó, nhưng chính Diệp tự tay cắt sợi tơ tình chồng,
nghĩa vợ đang thật mong manh giữa hai người mà không lường hậu quả.
Th ật ra, Diệp có lường, nên dấu Thiên, đâu dè xảy ra biến cố, cô biết cả Thiên và tám bà chị
trông mong cô đẻ con nối dõi, nhưng cô không biết rõ điều ấy quan trọng thế nào trong Thiên.
Anh muốn có đứa con để giết chết tình yêu dai dẳng ray rứt trong anh dành cho một người, để
làm người chồng trọn tình trọn nghĩa, vậy mà.....
Thiên ra quyết định, nếu Diệp về Đà nẵng, anh hứa sẽ dấu chuyện này với gia đình, cùng cô làm
lại từ đầu. Bằng không, anh về một mình, ly dị vợ.
C ả hai điều, Diệp không chịu. Cô vẫn làm ở Sài Gòn và không ký đơn ly dị, dù Thiên đưa đơn.
Cô có bùa hộ mạng trước tòa là hợp đồng ba năm không được có con dại. Thiên xách valy về Đà
nẵng, từ đó đến nay hơn năm rồi.
Chai r ượi cạn queo, Thiên búng tay gọi tiếp.
- Đừng uống nữa anh Thiên - Cả ngăn anh.
Thiên lầm lì:
- Chưa đủ "đô", ngủ chó gì được?
Trời! Uống rượu để ngủ cho được na? Gay hè! Chắc có chuyện to lớn buồn rồi.
- Lương kỹ sư trưởng của anh tuy nhiều, nhưng cứ hai ngày một chai ni có mà...
- Đừng nhắc đến tiền - Thiên cộc lốc, nhổm dậy châm thuốc. Anh không đòi rượu nữa, cứ ngửa
người trên ghế thả khói liên miên.
Bàn nhậu bên kia là nhóm cán bộ trẻ ở nhà máy bên cạnh. Họ trò chuyện rôm rả, khui bia bôm
bốp, một gã gật gù, nhừa nhựa nói:
- Thú thi ệt tụi bây, lần này tao công tác được mở tầm mắt. Con gái như em dễ có mấy tay,
một cơ đi luôn trăm điểm. Em có bàn tay vàng trong nghề, lẫn thú ăn chơi. Thứ nào em cũng
làm ra tiền.
- Em "s ạch nước cản" chớ mày? - Một gã hỏi.
- Đẹp. Dáng "ngon" bá chấy, có điều...
- Sao? Có chồng rồi à?
- Không. Có cái sẹo dài trên má trái, như bị ai rạch mặt vậy. Thẹo nhỏ thôi, nhưng nhìn thấy ớn.