Page 54 - Bong hoa ben hem vang
P. 54
Tâm Minh buồn thiu:
- Nó không về đâu. Đất ni với nó đầy đau thương khổ nhục, hơn nữa, Thiên đã về lại đây.
- Ty Ty không bi ết Thiên về đây đâu.
- Vì răng?
- Nếu biết thì đã biết bác Gấm qua đời, cô ấy sẽ đi điếu cho trọn tình nghĩa chớ không làm lơ.
- Anh rành Ty Ty d ữ - Tâm Minh nguýt yêu.
Đáng hôn lên mũi Tâm Minh, tay bẹo má cô:
- Thôi, bỏ đi cô nhỏ. Lại đổ ghè dấm chua rồi. Nào! Có ừ không, anh hối mẹ.
- Để em xin ý kiến mẹ em đã.
Ngh ĩa là đồng ý rồi. Đáng bật cười nghe lòng thanh thản lạ. Anh thoảng nhớ ngày tháng đeo
đuổi Ty Ty, bên cô anh vui, nhưng lúc nào cũng nơm nớp lên ruột với sự bốc đồng nào đó ở cô.
Anh con nhà danh tiếng, làm bác sĩ nổi danh, thường ngại va vấp chuyện không đâu ngoài xã
hội, còn tính Ty Ty ngang phè, thấy điều gai mắt, bất kể đang đi với anh, ở chỗ nào, nhảy vô
vòng chiến. Còn với Tâm Minh, tình yêu anh không cháy bỏng, sôi nổi mà là sự êm ả, đằm
thắm, sâu lắng. Mong rằng mẹ sẽ yêu người mẹ chọn lựa cho mình.
Thiên ch ăm chú bên máy vi tính, nhìn lên màn hình mạng lưới điện, toàn khu nhà máy lần
lượt hiện ra trong mắt anh. Anh cho máy đứng lại ở phần phân xưởng sản xuất. Đây rồi. Anh
xoay chiếc ghế quay lùi đến máy điện thoại, bấm số:
- Phân x ưởng một, tổ điện nghe đây. Mối điện nối chính ngay góc máy số bốn, cho cắt cầu
dao, làm ngay. Nhớ mang thiết bị an toàn.
Anh bỏ điện thoại, trở lại màn hình vi tính, chiếc máy đó lại reo, anh cầm lên:
- Báo cáo anh Thiên, bộ phận điều khiển máy vận hành gạch, phân xưởng ba có vấn đề. Mời anh
xuống.
- Được. Tôi xuống ngay.
Khi Thiên x ử lý xong, hơn sáu giờ chiều, cán bộ công nhân nhà máy trừ những người cùng
làm với anh đều về hết. Cả, thợ chính dưới quyền anh, xếp đồ nghề cho vào hộc, rủ rê:
- Hôm nay làm kh ờ người, đi "lỳ vài lam", anh Thiên.
Thiên gật đầu, nói gọn:
- Đợi mười lăm phút:
- Em ra trước, kêu đồ nhắm. Quán cũ nghe.
Thiên gật đầu, lấy áo quần qua thẳng phòng tắm.
C ả chạy xe ra khỏi nhà máy, vừa chạy, vừa ngẫm nghĩ về sếp mới. Thiên về được một năm,
nghe đâu chính giám đốc nhà máy "câu độ" anh về từ khu công nghiệp Đồng Nai. Nghe nói
lương trong đó cao gấp ba lần ở đây mà không hiểu sao sếp chịu về. Có lẽ vì phó giám đốc phụ
trách kỹ thuật nhà máy là anh rể sếp? Có lẽ vì giám đốc rất "ngọt" với mọi yêu cầu sếp đề ra?
Dù sao làm với sếp cũng khoái. Sếp vừa giỏi, vừa bình dân, không câu nệ, không đùn việc cho
cấp dưới, không mánh mung chấm mút, "làm tới nơi, chơi tới bến ". Nhà máy từ ngày có sếp,
khoản điện, điện tử cứ là phơi phới không sự cố gì làm ảnh hưởng sản xuất lâu. Có điều lạ quá,
sếp như mắc chứng gì, cứ lầm lì cả ngày, nói một câu không quá năm chữ. Còn nói uống rượi thì
khỏi nói. Trời ơi! Có hôm lì lì chơi hết chai Napoléon Brandy vẫn tỉnh như sáo. Điều lạ nữa, nhà
máy làm ca đêm, sếp ở lại không nói, không làm ca, sếp cũng ít về nhà. Điều giám đốc "ngọt"
nhất với sếp là một phòng làm việc cứ như nhà riêng, có toilette, phòng ngủ, tivi, đầu máy, máy
điều hòa.
L ạ he. Sếp bảnh trai, phong độ, răng chuyện trai gái cứ như thầy chùa? Hay sếp có vợ rồi?
Trời ơi! Điều này, đố thằng nào dám hỏi. Riêng mảnh băng tang trên ngực áo thì ai cũng biết,
mẹ sếp chết hồi sếp còn làm ở Sài gòn.
C ả tấp vô cái quán nhỏ "ruột" mọc ở khu nhà lá kế khu công nghiệp Hòa Khánh. Quán nhỏ
mà mồi hết sẩy, giá lại bèo. Chủ quán coi Cả như một mối lớn, vì sếp thích chơi toàn rượu
ngoại, đếch uống bia, một chai rượu,gọn nhẹ hơn chục két bia, lời kiểu quán cóc cũng đôi ba
chục ngàn, ngon ơ.