Page 49 - Bong hoa ben hem vang
P. 49

- Ty Ty bán nhà rời khỏi xóm Hồ sang luôn sạp lạc son ngoài chợ. Mẹ không biết đi đâu, có lẽ vì
  nhỏ Hồng.
      Gi ọng Thiên trầm xuống:
  - Nói rõ chút đi.
      - M ẹ em nói bà Thanh Tâm không chịu Ty Ty, còn Đáng đòi cưới Ty Ty rồi đi xa, ai ngờ Ty
  Ty từ chối rồi không biết sao nhỏ Hồng đi với Đáng, hôm rồi nói... có thai, làm náo loạn cả nhà
  bà Thanh Tâm. Nhỏ Ty Ty đến vạch mặt Hồng nói Hồng vu oan cho Đáng hòng bước vào tộc Lê
  Sĩ, còn trưng bằng chứng. Là ai biết không? Là thằng Huynh con bà Hậu đỡ đẻ, thằng đó mới
  mười sáu tuổi, đổ đốn lắm, hệt như chị nó.

      M ặt Thiên nhăn tít:
  - Rồi sao nữa?

      - C ứu Đáng đâu không thấy, cả nhà bà Cúc lẫn con Hồng với nhà bà Hậu, ùa vô đánh Ty Ty.
  Bà Hậu nói Ty Ty vu oan, con trai bà mới ngần nớ tuổi, còn Hồng ngoài hai mươi, lẽ mô làm
  chuyện động trời đó. Khi can được ra, công an tới thì....

  Tâm Minh òa khóc một lúc mới nói được.
      - Ty Ty b ị đánh mềm người, thằng Huynh trốn mất. con Hồng rạch mặt Ty Ty bằng lưỡi lam,
  bị bắt vô kho đạn. Bà Cúc, bà Hậu rêu rao Ty Ty... chài mồi anh không được, mới chụp anh Đáng
  để Hồng đẻ con không cha.

      Thiên c ắn răng, hỏi gấp:
  - Ty Ty ra sao?
  - Bị cái thẹo dài ở má, lành rồi, nhưng ngày mô cũng nghe bà Hậu, bà Cúc chửi bới, nói Ty Ty có
  nòi làm đĩ giống mẹ, hại Hồng ở tù.
  Tâm Minh nức nở, gục vào Thiên:
      - Vì r ăng Ty Ty khổ rứa? Yêu anh lại nhường anh cho Diệp để anh tròn hiếu đạo, muốn sống
  vươn lên, lại bị chà đạp suốt đời. Ty Ty rời xóm Hồ là phải lắm nhưng răng Ty Ty đành đoạn
  không nói với em?

  Mặt Thiên tái nhợt đến phát sợ:
      - Cô ấy không yêu anh, cô ấy đối với Đáng rất nồng nàn. Anh từng theo dõi họ, xem có phải
  Ty Ty đóng kịch không? Không. Với Đáng, cô ấy rất dịu dàng, có khi ở bờ sông, ở công viên, đều
  để Đáng ru ngủ tình tứ.
  Tâm Minh gạt nước mắt, chua chát:
  - Em không muốn nói với anh nữa. Anh giờ mọi thứ đều trong tầm tay, em chỉ lo cho Ty Ty bỏ
  học, bỏ em mãi mãi.
  Cô đứng lên:

      - Ty Ty là b ạn em, nó có chuyện, em không giúp được gì, lòng đau đớn lắm. Em không muốn
  gặp anh nữa, mỗi lần anh ghé thăm em, Diệp rất khó chịu. Nó giỏi che dấu lắm, nhưng em biết,
  chơi với nhau hai mươi năm mà. Anh về đi, em thi xong sẽ về Đà nẵng tìm Ty Ty.

  - Anh về với em.
  - Không cần. Hồng Diệp lại làm khó Ty Ty thôi. Các người có bao giờ biết khi nó cười là lúc nó
  khóc trong lòng.

      Cô b ỏ vô phòng, Thiên đành ra về.
  Gặp anh ngay cửa, Thạnh quày xe, nói:

  - Tao chờ cả buổi, Diệp cũng chờ, mới vừa về xong. Cả hai vào nhà, Thiên nhìn mâm cơm được
  đậy kỹ càng bằng vẻ thờ ơ, nói sau khi dắt xe vô trong.

      - Điệp qua, mày nói tao chưa về nghen.
  - Cổ vô tìm thì sao?
  - Có mày, cổ sẽ ngại không bước qua cổng đâu.
  - Rành dữ.
      Đ úng vậy, trước khi đi học Anh văn, Diệp ghé lại lần nữa. Nghe Thạnh nói, Thiên điện về
   44   45   46   47   48   49   50   51   52   53   54