Page 48 - Bong hoa ben hem vang
P. 48
thứ”. Nhỏ Mi muốn anh Thiên tự nhiên chăm sóc cho Hồng Diệp thôi, vợ chồng chưa cưới, nhỏ
Mi mô làm kỳ đà cản mũi rứa.
Vai Ty Ty b ị lay mạnh, cô giật mình sực tỉnh. Đáng gắt:
- Sao em không trả lời anh?
Ty Ty mím môi, lắc đầu:
- Anh lại đi vào vết đổ của Thiên rồi. Anh có biết em từ chối Thiên vì lẽ gì không?
Cô nhún vai nói tiếp:
- Vì nh ững lý do như mẹ anh vậy. Em không muốn bước chân vào nhà anh khi mọi người có
thành kiến với xuất thân của em. Anh sẽ đau khổ cả đời nếu bị giằng co giữa tình và hiếu. Bỏ đi
Đáng. Ta là bạn nhau tốt hơn.
- Anh không cần em vào nhà anh, chỉ cần em làm vợ anh. Ta sẽ đi thật xa.
- Điều anh nói, có cả tỷ người yêu nhau đã nói và làm để rồi hối tiếc, Đáng ạ. Máu thịt là sự
thiêng liêng kỳ diệu nhất thượng đế ban tặng cho con người, không gì đánh đổi được. Huống
chi mẹ anh đã vì anh thủ tiết, nuôi anh đến bây giờ.
Cô chợt cười, nắm tay anh:
- Có điều Ty Ty không ngờ là anh nghiêng về em. Ty Ty cảm thấy được an ủi lắm và hơi ân hận
vì đã lừa dối anh.
- L ừa dối anh? điều gì?
- Anh thấy đó. Em cố yêu anh mà không yêu được.
Đáng nghẹn lời, ôm đầu. Ty Ty thở dài:
- Ta như bạn hơn tình bao năm rồi. Thật ra, em có gì đáng để anh yêu? Nhỏ Mi mới thật sự
thích hợp với anh.
- Thôi đi.
Đáng vùng vằng đá phăng chiếc ghế, bỏ đi.
Đêm ấy, Ty Ty lại không ngủ.
H ồng Diệp thích và mê Sài Gòn vì hai lẽ: Nơi ấy có nhiều cơ hội tiến thân, thành đạt. Nơi ấy
sôi động, muôn màu muôn vẻ, nhiều chỗ vui chơi giải trí, chưa kể đến vì nơi ấy có Thiên và sắc
đẹp cô là thứ lợi khí.
Đ ó là điều duy nhất không hợp với Thiên mà Diệp để lộ ra, không che dấu. Bạn bè cả hai
nhìn họ thấy họ thật xứng đôi như sinh ra trên đời để dành cho nhau vậy. Thiên đối với Diệp
ân cần, chăm sóc, lịch sự, giữ gìn điều tiếng. Còn Diệp đối với Thiên dịu dàng, nhu thuận, đảm
đang, khéo léo, lộ rõ tình yêu tha thiết nồng nàn. Thế nhưng lạ một điều, Diệp làm hôn thê khá
lâu rồi mà không ai nghe Thiên nói chuyện đám cưới.
Ai h ỏi, Diệp trả lời:
- Anh Thiên đợi mình ra trường có việc làm ổn định.
Còn Thiên, c ứ làm thinh, sáng đi tối về. Vui, cười vài tiếng. Buồn, đi ngủ. Anh không phải
đưa đón Diệp vì cô có xe, trừ khi cô hẹn cùng đi đâu đó, nhưng thỉnh thoảng ghé thăm Tâm
Minh, đưa cô về chơi.
Hôm nay tan sở, Thiên chạy thẳng đến chỗ Tâm Minh trọ. Cô chưa về, anh ngồi đợi. Cô về, mặt
buồn buồn thấy anh, gượng cười. Anh hỏi:
- Có chuy ện hả Minh? Sao buồn vậy?
Cô buột miệng:
- Em gọi điện về nhà - Cô nín bặt.
H ơn năm rồi cô không nhắc đến Ty Ty trước Thiên và Diệp, có lẽ do Tết năm rồi, cả Diệp và
thiên không ghé qua nhà Ty Ty dù là để thắp hương cho bà ngoại Bốn. Ty Ty thì suốt mấy ngày
tết đi chơi với Đáng (Ty Ty nói vậy chớ có trời mà biết). Trong nhóm bốn người, mỗi Tâm
Minh là hay khóc một mình khi nhớ lại một thời chơi với nhau gắn bó.
- Là Ty Ty à? - Thiên nhìn Tâm Minh l ờ mờ đoán.
Tâm Minh ứa nước mắt, quay mặt, thầm gạt đi: