Page 53 - Bong hoa ben hem vang
P. 53
C ả Đáng và Tâm Minh lắc đầu nói không biết. Tiệc cưới dù gấp rút vẫn không kém phần náo
nhiệt. Nép mình dưới gốc bồ đề trước nhà Thiên là người con gái mũ che khuất mặt. Người ấy
ôm gốc bồ đề nhìn mãi bóng dáng Thiên bên Diệp lúc nâng ly, lúc ôm vai chụp hình, bằng đôi
mắt đẫm nước mắt rồi lặng lẽ bước đi.
Đám cưới chạy tang nhưng bà Hai Gấm không chết, lại khỏe thêm ra, trở về nhà. Tám cô con
gái mở tiệc ăn mừng, chúc bà sớm có cháu nội
CHƯƠNG 12
H
ai năm sau, vào một chiều.....
Cô gái áo dài màu n ắng vàng đi bên người thanh niên đeo kính râm, dọc bờ hồ công viên
29/3. Cô có nét đẹp dịu dàng Á đông. Người thanh niên cao ráo, trí thức, họ đến ngồi bên ghế
đá, anh thanh niên đỡ cặp cô gái, đặt sau lưng mình, âu yếm hỏi:
- D ạy liền năm tiết có mệt không em?
- Có cái micro đỡ nhiều lắm anh. Sao tự dưng hẹn gặp em vậy? Anh thanh niên vụt nắm tay cô
gái:
- Tâm Minh! Mình cưới đi em, mẹ anh hối mãi.
Cô bối rối nhìn xuống hồ, một lúc chậm rãi nói:
- Em th ấy còn sớm quá, Đáng ạ. Hơn nữa, chẳng hiểu răng, thấy mẹ anh là em sợ. Em nhớ có
lần Ty Ty nói, mẹ anh rất yêu thương anh đến độ "ghen" cả với bất cứ người bạn nào của anh
dù trai hay gái.
Đáng cười gượng:
- Anh cũng biết tính mẹ anh hơi khó, nhưng mẹ thích em lắm, thương đến độ ngày nào cùng
nhắc tên em với anh.
Cô nhìn anh, lòng se l ại. Mình phải hỏi thôi, đừng đi vào vết xe đổ của Diệp.
- Đáng! Thật ra, từ lâu, em muốn hỏi anh một điều.
Anh vuốt tóc cô, cười nhẹ, đùa:
- Dạ, mời cô giáo cứ hỏi ạ.
- Anh đến với em vì yêu em hay vì mẹ anh thích làm sui với mẹ em? - Cô cúi gầm, liếm môi - Và
Ty Ty trong tim anh có còn không?
Đáng sững sờ, thì ra vì vậy cô ngại ngần không cho anh bước tới. Ôi! Cô giáo bé nhỏ của tôi.
Đáng nâng cằm Tâm Minh, nhìn thẳng mắt cô:
- Em th ật đáng đánh đòn, nhưng anh hiểu vì chuyện Hồng Diệp nên em mới vậy. Anh không
giận. Nghe nè, cô nhỏ. Phải. Anh có hiếu với mẹ, nhưng mẹ anh không phải là bà Hai Gấm, đem
bệnh tật mình bắt nọn, làm áp lực với con trai, nên nếu anh yêu mà mẹ không chịu, thì anh sẽ
tự tìm hạnh phúc cho mình. Nói thật với em, ba năm trước, anh từng rủ Ty Ty về Nam chung
sống cùng anh, nhưng Ty Ty từ chối. Anh đến với em hoàn toàn không vì mẹ anh, mà là ở em có
sức hút ngấm ngầm sâu lắng. Và vì anh đã hiểu với Ty Ty, anh không nên nghĩ về. Cô ấy là quá
khứ, em là hiện tại và tương lai. Anh yêu em bởi qua thời gian tìm hiểu, thấy em hợp tính tình.
Em không sôi nổi, sinh động như Ty Ty, nhưng em dịu dàng và nhân hậu, không gai góc. Nếu
em bằng lòng làm vợ anh, chắc rằng em sẽ hợp với mẹ anh.
Tâm Minh chớp mắt, long lanh nét mừng vui. Đáng thấy cô đáng yêu quá, không dằn được, ôm
mặt cô hôn dịu dàng, mê mẫn:
- Cho anh cưới em đi, Tâm Minh. Có vợ anh sẽ không đi hoang, sẽ mở phòng mạch làm việc
kiếm tiền.
Cô mu ốn gật đầu quá, nhưng lại nhớ Ty Ty.
- Anh nói tìm được Ty Ty mới hỏi cưới em mà?
Đáng ghì cô, vờ nhăn nhó:
- Trời ơi! Ty Ty như mây gió, biết khi mô tìm được?
- Hay ta đăng báo, nhắn đài mời cổ về dự đám cưới?