Page 55 - Bong hoa ben hem vang
P. 55

Th ấy Cả tới, cô chủ quán lăng xăng làm mồi, chào hỏi:
  - Không thấy sếp anh?
  - Ra bi chừ. Có rượu chưa?
  - Dạ chuẩn bị sẵn, có điều.....
  - Gì đây, cô em?
      Cô ch ủ quán tuổi ngoài ba chục, có cô em học bên cao đẳng sư phạm, ngon chảy nước
  miếng luôn. Cô tò vè Thiên, nhăm nhe cho em gái, nên rất quan tâm anh hơn là túi tiền anh.
      - S ếp anh buồn gì, uống dữ quá. Khuyên ảnh đi.
  Cả lố mắt:
  - Trời đất! Răng tự nhiên tốt rứa? Chê tiền ổng na?
  Bưng dĩa bò xào mềm ra đặt xuống bàn, cô chủ ngồi xuống luôn:

      - Ti ền có ai chê, điều là thấy sếp anh thanh niên trai tráng, nên coi sự nghiệp là trọng, đừng
  sa đà làm ma men phí đời - Cô chủ quán thở ra - Vì kiếm sống qua ngày tôi mới mở quán, chớ
  ngay đến lời bao nhiêu thấy khách quá chén là chị khó chịu rồi.

  Cả gãi đầu, điều nớ nghe cũng phải, anh nghiêm chỉnh nói:
  - Xếp em lạ lắm. Làm một năm rồi, cả nhà máy không biết chi về ổng, chỉ biết ổng với cấp phó
  là quan hệ em vợ anh rể.
  Thiên tới, Cả nín tịt. Cô chủ quán lãng ra, mặt Thiên lầm lì, lạnh lùng khiến cô ngán. Nàng "cao
  đẳng sư phạm" rụt rè đem ra chai rượu hôm qua uống còn. Thiên ngã ngữa ra ghế, cầm nguyên
  chai cho vô miệng từng hớp một. Thiên.....(mất hai trang)....... lại cho chị mình, người chị từ lâu
  xuất giá.

      N ếp nghĩ của Thiên là vậy và xuất phát từ nếp nghĩ này, sợ bất hiếu với mẹ, Thiên cắn răng
  cưới Diệp để mẹ vui lòng. Nhưng xem ra, Diệp không là dâu hiền như bà Hai Gấm nghĩ, bà chết
  mồ chưa xanh cỏ, Diệp đã đòi bán ngôi nhà từ đường bà đổ mồ hôi sôi nước mắt mấy chục
  năm tạo dựng nuôi con, thờ cúng...... Bà muốn Thiên về thay bà hương khói, Diệp muốn ở lại Sài
  gòn đua chen tìm sự nghiệp và danh lợi. Và giờ đã nói thẳng ý nghĩ đó với anh làm Thiên bừng
  giận:
      - Em nói gì v ậy? Hồi mẹ còn sống, vợ chồng mình đã hứa về Đà nẵng, mẹ mới chết em quên
  ngay sao? Còn nữa, nhà ấy là nhà từ đường, mẹ đứng tên, mẹ chết không di chúc thừa kế, nghĩa
  là thành nhà chung, chín chị em ai cũng có phần, mình lấy quyền gì bán?

  Giọng Diệp dịu dàng trở lại, sau vẻ bất ngờ khi biết nhà là tài sản chung.
      - Là em nói v ậy thôi. Anh coi, ở đây lương nhiều, cơ hội tiến thân dễ. Về Đà nẵng đồng lương
  chết đói, sau này lấy gì lo cho con? Em biết anh không quen tính toán, nhưng làm vợ, em phải
  thu vén dành dụm. Người xưa nói: "Giàu vì bạn, sang vì vợ" là do vậy. Còn lời hứa, khi mẹ bệnh,
  em hứa để mẹ vui lòng thôi, mẹ chết là hết, lời hứa gió bay, anh bận tâm làm gì?

      Thiên chán n ản rã rời. Bé Nu ngày xưa đó ư? Con bé đói khoai ngào đường của Ty Ty khóc
  đến ngất, bị Ty Ty mắng đồ hư. Giờ anh mới hiểu, con bé ấy, ngay từ thuở nhỏ đã biết đạt mục
  đích bằng mọi con đường, và anh với cái gia tài mẹ để lại cho thằng con thừa tự, có thể cũng là
  một mục đích của cô?
  - Vậy em thì sao?

      Di ệp đến ngồi sát vào Thiện, âu yếm quàng cổ anh, hôn nồng nàn, lẳng cả thân hình yểu
  điệu mà không kém phần nẩy lửa cả ba vòng vào chồng. Thiên không thể không ôm chặt cô,
  môi khô ráo. Anh là đàn ông trai tráng mới bén lửa hương, làm gì nhịn nổi sự gợi tình của
  chính vợ mình. Phần nữa, đến khi cưới Diệp, anh mới "nếm mùi đời", vào đêm tân hôm thứ hai
  mà Diệp rất e ấp, rất trinh nguyên lại rất gợi tình trong ân ái.
  Diệp lim dim rã rượi khi được anh ve vuốt, thì thào bên tai anh:

      - Anh con trai độc nhất, ít nhất được hai phần, còn vàng mẹ để lại cũng khá. Em tính rồi, luôn
  hồi môn mẹ cho em, tiền em dạy kèm làm thêm mấy năm đại học em để dành, đủ mua cái nhà
  trước đường, nó nhỏ nhưng được mặt tiền, mình ở trên, dưới cho thuê cũng bộn bạc.

      Tia l ửa dục vọng Diệp nhóm lên trong Thiên tắt lịm. Diệp nói sao cũng đúng, vậy mà Thiên
   50   51   52   53   54   55   56   57   58   59   60