Page 59 - Bong hoa ben hem vang
P. 59

- Tr ời đất!
  - Ậy! Mày chưa biết hết đâu, ở lâu mới thấy.
      Hai gã không nói n ữa, tăng ga vọt theo bóng chiếc Win 100 sắp mất hút. Đến nhà hàng
  Trùng Khánh, cô gái móc thẻ đeo vào túi áo, balô một bên vai, kính trên tóc, bước vào. Cả chủ
  nhà hàng lẫn nhân viên nhìn cô không nháy. Cô thản nhiên:
      - Tôi ở tổ đường dây công điện lực thành phố, xin cho biết nhà hàng gặp sự cố gì?
      Ông ch ủ nhà hàng xoa tay, miệng nói, mắt nhìn chăm chăm vào thẻ công vụ cô đeo. Nguyễn
  Thị Ty Ty - Kỹ sư. Lạy trời cho em không bị điện giật ngay trong nhà hàng.
  - Dạ, không hiểu sao chỗ nào cũng xẹt lửa, thợ điện thuộc nhà hàng không sửa được, điện mất
  hai giờ rồi.

      - Tôi s ẽ kiểm tra, trong thời gian đó, ông cho tôi sơ đồ điện nhà hàng.
  - Nghĩa là...

  - Bản thiết kế lưới điện lúc xây dựng như vậy mới tiết kiệm được thời gian. Ông định đóng cửa
  nhà hàng hôm nay chăng?
  Ồ! Điều này không thể. Ông chủ lật đật chạy đi. Cô nói với hai gã nhân viên dưới quyền:

      - C ậu tầng một, cậu tầng hai, tầng ba và bốn để tôi, có bản lưới điện đem lên.
  - Rõ.
  Cô lạnh lùng nhìn viên quản lý:
  - Mời ông dẫn đường lên trên.
  Nửa giờ sau, ông chủ nhà hàng đem bản lưới điện tới. Cô vừa kiểm tra xong, quay xuống với
  hai nhân viên. Cả hai báo cáo, cô giở bản lưới điện nhìn rồi nói:
  - Nhà hàng ông xây dựng trước G.P., đến này gần ba mươi năm, đường dây hoàn toàn hư hỏng,
  phải kéo lại toàn bộ lưới điện mới. Nếu không sẽ gặp sự cố.
  - Dạ, như vậy tốn kém quá. Cô kỹ sư có cách gì giúp đỡ? - Gã chủ nhà hàng nhăn nhó nói.
  Cô nhún vai:
      - Tùy ông. Nh ưng tôi cũng báo cho ông biết, tôi ở tổ dịch vụ điện cho công ty ngoài giờ, còn
  là tổ trưởng tổ đường dây, nếu lưới điện ông không bảo đảm an toàn, tôi có quyền cắt nguồn
  điện không cho hoạt động. À! Ông nhớ cho. Điện 220 đó, cháy và chết người như chơi. Chào
  ông.
  - Ấy ấy! Vậy tôi phải làm sao? Nhanh nhất nhé?
  Cô rút sổ trong túi xách, nhìn lưới điện đọc vanh vách số lượng dây ống, cầu dao, táp lô điện
  v.v... Ghi tất cả vào biên lai, nói:
  - Ông đến phòng dịch vụ điện dân dụng quận, nộp tiền lấy biên lai. Khi được gọi, tôi sẽ tiến
  hành làm ngay.

      - V ậy, thưa cô, chừng mấy ngày ạ?
  Cô kéo kính xuống mắt:
  - Tùy theo yêu cầu và sự rộng rãi của ông, OK?
  - Được. Được.
  - Đi công ty dệt Hoa Việt - Cô nói rồi phóng lên xe.
      Là máy phát điện có vấn đề, ở Hoa Việt. Tổ điện thuộc công ty dệt thấy cô mừng rỡ, yêu cầu
  sửa. Cô uể oải gỡ kính, chụp ngược mũ lên đầu, xắn tay áo, đeo găng, lẩm bẩm lúc kiểm tra.
  - Thằng xếp của mấy ông đúng là keo kiệt, đồ thổ tả từ thời chiến còn xài, biểu gì không hư
  hoài. Lần này, tiền chắc gấp đôi.
  Mấy gã kia gãi đầu:
  - Dạ, em xin máy mới hoài, mà ổng đó khăng khăng nói một tháng cúp điện đâu mấy ngày, cần
  gì máy mới.
  Cô bật cười, lắc đầu ngạo:
      - Ch ắc nó thấy ba ông thần lãnh lương mà không có việc làm nên muốn hư để sửa cho lại
  vốn, ai ngờ cả ba chịu thua. Nào! Đi duyệt vào vụ nộp tiền thôi. Mai cúp điện khu này đấy.

  Máy phone cầm tay reo vang, cô nghe, nói gọn:
   54   55   56   57   58   59   60   61   62   63   64