Page 64 - Bong hoa ben hem vang
P. 64

mà bị cáo phản đôi nghĩa là đương sự đã có hành vi cưỡng bức".
      Gã giám đốc bị triệu hồi về nước, còn cô cả thành phố này, công ty nào dám nhận cô vào
  làm? Nên cô cứ ngồi, cứ ngu ngơ, tự hỏi mình trong căn nhà vắng lặng không ý thức thời gian.
      Có ti ếng giày lướt trên nền nhà, Diệp ngẩng phắt, dáo dác, tia nhìn lắng đọng khi thấy Thiên.
  Anh đứng ở cửa, đưa tay bật công tắc đèn, chăm chú nhìn cô xộc xệch áo quần, nhợt nhạt phấn
  son, đầu bù tóc rối. Người vợ xinh đẹp, đài các, kiêu hãnh đầy tham vọng của anh giờ chỉ co
  rúm trong xó tối, hòa mình cùng đêm đen. Trong Thiên nảy sinh lòng thương xót của những
  ngày bé dại xa xưa. Anh Chín Mập đau khi bé Nu đau, nhịn khi bé Nu dành ăn, chịu lỗi khi bé Nu
  có lỗi. Anh tiến lại gần, nét mặt điềm tĩnh khoan hòa. Có khi nào anh ấy không biết? Ty Ty
  không nói đâu, nó nhất định không nói. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cô:
  - Em nhìn lại mình xem. Thật xấu hổ. Nào! Đứng lên đi tắm rửa rồi nghe anh nói chuyện.

      Lòng cô d ấy lên tia hy vọng. Cô hối hả chạy vào phòng tắm. Thiên lẳng lặng dọn dẹp sự bừa
  bộn trong phòng rồi ngồi đăm chiêu hút thuốc. Khi Diệp trở ra đã lấy lại vẻ tinh anh. Cô trong
  bộ đồ ngủ voan hồng đầy hấp dẫn. Cô ngồi xuống bên anh nhấp nhổm. Anh nói chậm rãi:

      - C ớ sự như vầy, một phần lỗi ở anh.
  Biết rồi. Trời ơi! Anh ấy biết rồi. Cô nhợt nhạt.

  - Nhưng thôi, mọi việc đã qua rồi, anh không trách gì em, chỉ muốn hỏi, em định thế nào?
  Cô như vớ cái phao:
  - Em về, về Đà Nẵng với anh. Anh muốn gì em nghe theo. Từ nay, vợ chồng ta...
  - Khoan bàn điều đó nữa. Trước tiên em thu xếp nhà cửa đi. Anh và anh Đáng sẽ cùng về với
  em, tìm việc làm cho em, sau đó đợi ổn định ta tính tiếp.
      M ặt cô rạng rỡ, rụt rè nắm tay anh:
  - Cảm ơn anh đã thấu hiểu và thương em.
  Mình chưa bao giờ hiểu về cô ấy cả. Chưa bao giờ. Thiên đứng lên:
  - Anh có việc phải đi. Chuyện nhà cửa xong, điện cho anh theo số...
  - Anh không ở nhà sao?
  - Không - Anh bước đi - Nhớ ăn tối và đóng cửa cẩn thận khi ngủ.

      Di ệp tiễn anh ra tận cửa, nhìn anh lên taxi đi khuất, lòng rộn niềm vui sướng. Anh ấy không
  hề tức giận, quả ta chọn không lầm. Diệp có biết chăng, khi người đàn ông không yêu, mọi lỗi
  lầm ở người phụ nữ, anh ta không màng tới.

  CHƯƠNG 15


      Căn nhà cửa mở toang, không bóng người, khiến Ty Ty đổ quạu. Trời đất ơi! Bỏ không cửa
  hàng như vầy, không bị trộm dọn sạch mới lạ.
  - Chị Châu ơi! Thanh ơi! Bà ơi!
  - Họ đi xem cải lương rồi - Thiên hiện ra ở cửa, điềm nhiên nhìn cô, nói.
      Cô d ựng chiếc Win 100 không nổi, bối rối đờ ra. Sao Mập biết nhà mình? Mình mới chở
  Đáng về khách sạn mà. Mập nói gì mà cả ba tin tưởng, giao hết nhà cửa, hàng hóa đi xem hát
  vậy kìa?
      Nh ư hiểu ý Ty Ty nghĩ gì, anh dành dựng xe, nói:
  - Bà thấy hình anh, em để trên đầu giường nên giao anh trông nhà.
  Mặt Ty Ty bừng đỏ rồi tái đi. Cô vụt đôi giày, gằm mặt vào nhà. Anh đi theo, nói nhỏ:

      - Anh so ạn đồ tắm sẵn rồi, em đi tắm cho khỏe.
  Cô điên tiết:
  - Không ai mượn. Anh muốn gì?
  - Muốn được bên em, chăm sóc em suốt đời.
      M ặt cô thật khó coi:
  - Phước phần đó không dành cho tui. Anh về mà nói với Hồng Diệp đi. Anh nắm tay cô, cô giật
  phắt, lùi lại:
  - Dù nó có lỗi gì, nó vẫn là vợ anh, thật lòng yêu anh.
   59   60   61   62   63   64   65   66   67   68   69