Page 65 - Bong hoa ben hem vang
P. 65
Anh nhăn trán, chợt cười:
- Em đi tắm đi, anh nấu cơm xong rồi, một loáng dọn ra thôi.
Ty Ty không bi ết làm sao trước vẻ tỉnh bơ của anh, cô vào nhà tắm, bụng rối bời và hơi bối
rối khi thấy áo quần được anh ủi phẳng phiu treo ở móc, có cả đồ lót. Tắm xong, chẳng cần chải
tóc, cô dùng tay vuốt mấy cái, rồi trở ra đã thấy anh dọn cơm tươm tất. Cô buột miệng:
- Đừng bày trò. Bé Thanh nấu, phải không?
Anh xới cơm, nói:
- Hồi còn ở đây, chiều nào đi làm về, anh cũng nấu cơm ăn, riết thành quen. Cô lại buột miệng:
- Sao Diệp không nấu?
- Cô ấy hôm nào cũng về rất muộn vì bận tiếp khách cùng giám đốc.
Ty Ty làm thinh, cắm cúi ăn cơm, lầm lì nét mặt. Ăn xong, Thiên dọn dẹp, cô thản nhiên về
phòng mở tivi xem tin tức. Thiên vào theo, cô quát:
- Đi ra!
Anh ngồi xuống bên cô:
- Để chứng tỏ mình cao thượng, em đã một lần xô anh vào vòng tay Diệp, giờ không cho anh có
cơ hội giải bày sao?
- Nếu anh không muốn, ai có thể bắt anh được?
- Anh không muốn lôi chuyện cũ ra để bảo ai có lỗi, anh chỉ muốn nói cho em biết, ngoài nhà đã
đọc báo rồi và mẹ anh mất đã hơn một năm.
Cô há h ốc miệng:
- Bác... chết... hồi lâu rồi na? Răng... răng...
- Không ai biết tìm em ở đâu cả. Ty Ty! Thời gian qua, anh biết em rất khổ - Anh nắm tay cô,
run lên - Còn anh chẳng sung sướng gì.
Cô ghìm nước mắt chực trào ra. Lạ thật, khổ nhục mấy cô không hề khóc, chỉ trước anh là khó
nén nỗi tủi buồn. Ty Ty! Mày điên quá, còn gì nữa đâu.
- Đâu cần thương hại tôi.
Cô nh ớ ngày tháng đó, học và làm việc kiếm tiền như điên vẫn lén tới trường Tâm Minh
nhìn bạn cho đỡ nhớ rồi âm thầm bỏ đi. Và những khi vờ đến uống nước mía bên kia đường
trước cổng nhà Thiên, nhìn Thiên chở Diệp đi chơi, má tựa vai kề, tim cô chết lịm.
- Anh không thương hại. Tình yêu anh dành cho em bao năm vẫn vậy. Anh yêu em, thương em
hơn mọi thứ trên đời.
Cô g ục mặt vào đầu gối im lìm. Anh điềm đạm kể cô nghe chuyện Hồng Diệp đòi bán nhà,
sang tài sản về Sài Gòn sinh sống. Chuyện Diệp phá thai. Đến đây, Ty Ty giật mình, không nén
nổi, kêu lên:
- Nó điên rồi, nó thừa biết mẹ anh mong có cháu nội.
- Cô ấy biết mẹ anh chết là hết, lời hứa gió bay.
Ty Ty thẫn thờ:
- Đồng tiền có ma lực ghê gớm rứa na? Thay đổi cả tâm tính một con người được giáo dục bao
năm? Hay tại ta không nhìn thấu được Hồng Diệp?
- Cả hai em ạ.
Cô ng ồi mà hồn vía đi về quá khứ. Cô nhớ thời bé dại, nhớ từng bên nhau cắp sách bao năm.
Anh như thấu hiểu cô, lặng lẽ ngồi hút thuốc. Khá lâu, cô khẽ nói:
- Di ệp rất yêu anh. Hãy tha thứ cho nó, bởi anh là người đàn ông độ lượng. Anh ném tàn
thuốc qua cửa sổ:
- Độ lượng không có nghĩa là một lần nữa anh hy sinh hạnh phúc, tình yêu của mình. Ngày
xưa, anh vì chữ hiếu, còn hôm nay chữ hiếu ấy trả một giá đắt. Diệp đã bôi nhọ danh dự cả một
dòng họ bên anh. Anh có thể thương cô ấy, giúp cô ấy đứng lên làm lại cuộc đời, nhưng phần
đời còn lại, anh phải sống cho anh, cho chúng mình.
Anh nhìn đăm đắm vào cô, ánh mắt đầy tình yêu, môi cô run run, mặt ngoảnh đi nơi khác.