Page 68 - Bong hoa ben hem vang
P. 68
Lâu r ồi cô Bích không đi dạy học, ra chợ bán vàng chui, cho dân chợ vay tiền nên học khá
nhanh mồm mép chốn chợ trời. Cô vừa chửi, vừa hạch tội, nghe có lớp có lang, khiến cả chợ
ngẩn ra mất mấy chặp. Thiên thản nhiên, choàng Ty Ty trong tay mình, nói:
- Cô ấy vui nên quá chén, chúng con từ nhỏ tới lớn luôn chăm sóc cho nhau, chuyện này đâu
làm ngơ được. Mẹ và mấy em về đi, con đưa Ty Ty về sẽ qua thưa chuyện.
- Tui không cần mấy người thưa gởi. Thứ thúi thây giật chồng người, tao đánh cho biết mặt.
Bà Bích với hai em gái Hồng Diệp a vào chụp Ty Ty, cô ngất ngưỡng xô Thiên ra, cười cười, lờ
đờ nói:
- Bà dám không? Địch nổi mấy chục hàng lạc son ở đây không? - Cô khoát tay - Muốn chơi, đây
chơi tới bến. Giỏi nhào vô.
Gi ận mất khôn, cả ba nhào tới. Thiên la lên, nhưng muộn rồi. Bà Bích chụp xé được áo Ty
Ty, thì bị hàng mấy chục bàn tay túm cả ba mẹ con dần tơi tả. Thiên luýnh quýnh cởi áo ngoài
choàng xong cho cô, nhào vô giải vây thì hỡi ơi...
T ự vệ, công an khu vực, quản lý chợ đến, đưa hết về đồn điều tra. Dù có chứng cớ tấn công
Ty Ty trước, bà Bích vẫn mồm năm miệng mười, đòi kiện tất cả ra tòa. Cả đồn công an chật
ních, ồn ào, mỗi Ty Ty nằm ngủ trên ghế băng dài như chết. Đốm đen canh khư khư bên cạnh.
May có ba H ồng Diệp về, ông lên bãi nại, mọi sự mới yên. Tới lúc đó, Thiên mới lay Ty Ty
dậy. Ngủ suốt ba tiếng mới dậy, Ty Ty tỉnh táo. Thấy mình ở đồn công an, mặc áo Thiên, thêm
tám bà chị Thiên đứng lù lù, Ty Ty hoảng:
- Chuyện chi rứa?
Bà ch ị đầu Thiên lắc đầu, thở ra, quay lưng:
- Nhà mình thiệt vô phước.
Ty Ty không hiểu, sau đó thì hiểu. Thiên đưa cô về nhà Tâm Minh, nhẹ nhàng nói:
- Em đi tắm cho khỏe, mai nói chuyện.
Cô lạnh lùng:
- Không có gì để nói, dòng họ nhà anh còn phước, chưa đến nỗi - Cô đóng sập cửa.
Đ ám cưới Tâm Minh lớn nhất nhì trong năm, đãi bốn năm chục bàn toàn mời dân hàng
vàng, mỹ phẩm nhưng bên nhà gái nhóm họ thì cư dân hai xóm Chuối, xóm Hồ đều đủ mặt.
Ty Ty lại quậy, say tiếp, bà con cười khoan dung. "Tội nghiệp con nhỏ, khổ cả đời ".
Ty Ty đòi làm dâu phụ. Tâm Minh cười tươi gật đầu. Bà Thanh Tâm hơi ngại. Tâm Minh khuyên
dịu dàng:
- Anh Đáng nợ Ty Ty, cả đời cắn rứt, mẹ cho ảnh và con có cơ hội đi mẹ. Hơn nữa, rể phụ là anh
Thiên.
Bà Thanh Tâm đành ừ. Đám rước dâu tưng bừng, người xem xầm xì cô dâu phụ. Lúc cô dâu,
chú rể đi chào khách, Ty Ty hỏi thiên:
- R ăng Hồng Diệp không dự?
- Anh không biết. Hình như cổ công tác về không kịp.
Ty Ty cười:
- Không đâu. Diệp muốn dành cho em và anh một cơ hội làm rể hờ, dâu tạm.
Tiệc tối, mười giờ đêm mới tan. Ở phòng tân hôn đôi bạn, Ty Ty nắm tay họ đan vào nhau:
- Hãy là dâu hi ền, rể thảo. Hãy bên nhau đến bạc đầu.
Sáng sớm hôm sau, Thiên qua, bà Nga thở dài, báo:
- Nó đi rồi. Nói không về nữa.
Thiên lục tung bến nhà ga, sân bay không thấy. Phóng xe lên mộ bà Bốn. Đúng là Ty Ty còn ở
đó, anh thở phào thắp hương cho bà Bốn xong, anh nói:
- Anh đưa em ra sân bay.
Cô hơi bất ngờ khi anh không níu kéo, thoáng nghe đau thắt tim. Anh vuốt tóc cô cụt cỡn, rối
bời, thở ra nhè nhẹ:
- Anh không mu ốn em có thêm đau khổ nào, vì quá khứ buồn thương, vì anh Ty Ty ạ. Em cứ