Page 70 - Bong hoa ben hem vang
P. 70

Tên công tử sôi máu, cung tay:
  - Chơi nó cho tao.
      Đ úng là tới số, đám đệ tử Ty Ty toàn dân đường dây, tan sở xách theo nào nịt an toàn, nào
  cờ lên, tuốt nơ vít, cả búa, kìm, đâu ngán thằng "tây" nào - Vậy là a lê hấp nhào vô chơi luôn.
      Ty Ty bu lên c ửa sổ nhìn đàn em dần đám ôn thần tơi tả, khoái trá reo:
  - Đủ rồi. Gô lại, bắt bồi thường thiệt hại.
  Ông chủ bida Bến Thành quá quen với trò này, cầm sổ đi vào, tính tiền vanh vách. Cha trời! Bộn
  bạc.
      Gã công t ử nhăn nhó:
  - Không đem đủ tiền. Bớt đi.
  Ông chủ đủng đỉnh:
  - Chú mày có phone cầm tay kìa. Một là cầm đỡ với số tiền có sẵn, hai là gọi người nhà đem
  tiền tới.
  Gã đành đau khổ, hét đám đàn em gom tiền nộp đủ. Xong, ra tới cửa, quay lại hăm he:
  - Được. Chống mắt chờ xem. Đồ... bóc lột!
  Bọn chúng biến sạch. Ty Ty hô đàn em giải tán. Thấy còn sớm, nhưng đếch gã nào dám hó hé.
  Đại tỷ mờ.
  Tất cả đi hết, Ty Ty thẫn thờ đi lại bên giá cơ, cầm cây cơ cưng lên ngắm nghía, lầm thầm:
  - Chỉ có mi là chung tình với ta, luôn bên ta lúc ta buồn.
      Cho cây c ơ vào giá cô đến ngồi ở ghế, ngửa mặt nhìn lên trần nhà, phút chốc chìm vào suy
  tư. Ông chủ đi ra, đứng bên cửa nhìn cô khẽ lắc đầu. Cô là đệ tử đắc ý nhất của ông, cũng là đứa
  con gái sống nhiều bộ mặt quậy phá, dân chơi mỗi biết. Cô quậy phá, ra vẻ dân chơi để che dấu
  nỗi buồn sâu kín.
  Người thanh niên ấy tìm đến rồi ra đi không trở lại, đó có phải là nỗi buồn lớn nhất trong tim
  cô? Nếu đúng thế, thì tạ ơn chúa.
      - Ty Ty! Bu ồn ư? - Ông đi lại.
  Cô không nhìn ông:
  - Đôi khi tôi muốn tan vào hư không.
  - Vì gã tên Thiên ấy à?

  Cô nín thinh, rồi buột miệng:
  - Tôi cố quên mà không quên được. Từ thuở tôi biết đi lững chững, biết quậy phá là anh ta đã
  giữ chặt linh hồn tôi rồi.

      - Sao không tìm g ặp anh ta? Hạnh phúc phải tìm, phải đấu tranh và gìn giữ. Cô gục đầu vào
  đôi tay:

  - Cuộc đời tôi gặp nhiều bất hạnh, thêm chút đau khổ có nghĩa gì. Tôi chỉ cầu mong cho anh ta
  và bạn tôi sống bình yên, hạnh phúc.

      - Nh ưng cô mãi đau khổ thế này?
  Cô ngẩng lên, cười cay đắng:
  - Từ đau khổ, tôi luôn tìm ra tiếng cười, chú thấy đó.
  - Tôi thà nghe tiếng khóc còn hơn thấy cô cười.

      Cô im l ặng rồi nói vu vơ:
  - Lạ thiệt. Sao tối này vắng teo khách vậy?
  - Tôi đuổi họ đi đấy. Có người bao bàn.
  Tự dưng Ty Ty có cảm giác khác lạ. Bao bàn? Một năm trước... chẳng lẽ...
      Cô nhìn qua c ửa đi vào quầy giải khát. Thiên đứng đó, quần jean, giầy Adidas, áo pull trẻ
  trung, anh tựa cửa, tay cầm cơ nhìn cô, nét mặt ghìm nén niềm vui sướng chực trào. Giọng anh
  tinh tỉnh:
  - Cái thằng con trời ấy thua em, chớ anh không thua, độ một lần một. Môi cô run run. Nếu sau
  này được tự do, anh sẽ tìm gặp em, cưới em đàng hoàng. Anh nói thế trước mộ bà ngoại cách
  nay hơn năm rồi.
   65   66   67   68   69   70   71   72   73   74