Page 66 - Bong hoa ben hem vang
P. 66
Chín Mập ơi! Đừng nhìn em rứa nữa. Em sẽ xiêu lòng và Diệp không còn cơ hội làm lại đời
mình. Hãy lãng quên em, hãy để em trọn lòng hy sinh, nhưng... hỡi ơi! Ty Ty cũng là con người,
đâu phải thánh nhân.
N ước mắt cô tràn lòng, lặng lẽ rơi rơi xuống má. Cô không dám gạt đi, không dám thút thít,
nức nở. Thiên nhìn cô được nửa mặt bên trái, bên có vết sẹo dài từ má qua mang tai, nước mắt
cô chảy theo vết thẹo, lăn dài xuống cổ. Thiên đưa tay sờ nhẹ lên vết thẹo, tay anh ướt nước
mắt, lòng anh đau nhói, yêu thương dâng tràn.
- Ty Ty!
Anh ôm choàng lấy cô, mặt kề mặt, hơi thở quyện vào nhau.
- Nói yêu anh và tha thứ cho anh đi em.
Cô mu ốn vùng ra, lại muốn được thế này mãi trong tay anh. Cô lắc đầu, nhắm nghiền mắt,
trốn ngọn lửa nhảy nhót từ mắt anh, vùng ra yếu xìu. Thiên ghé môi hôn lên trán cô dịu dàng,
lên đôi rèm mi ướt nhẹp, lên cái mũi hếch thanh tú đỏ ửng, lên đôi má tròn căng và dừng ở đôi
bờ môi mím chặt.
Anh hôn mãi, tay t ừ từ đẩy thân hình cô lọt thỏm vào anh. Cô không chống cự, không đáp
ứng, cứ đờ ra, nhắm tịt mắt, tay chỏi lên ngực anh, không cho hai thân thể dính vào nhau. Anh
mặc kệ, sung sướng đến bủn rủn, mải mê hôn cô, một tay vòng qua eo, một tay vuốt tóc cô, xoa
vai cô, mân mê vết sẹo trên má cô.
Trong m ột trận chiến giữa đời, mỗi trận chiến tình là Ty Ty thua đậm, không bàn gỡ. Chẳng
biết từ lúc nào, hai tay cô vòng ôm anh, hai vùng ngực ép sát nhau, môi cô hé mở cho môi anh
quấn siết, len lỏi, kiếm tìm.
- Ty Ty! Anh yêu em.
- Em khổ lắm, Thiên ơi.
- Anh hiểu. Anh yêu em, nhỏ ơi.
- Ty Ty yêu Mập đến suốt đời, nhưng...
- Tình yêu không có nhưng.
Anh l ại hôn cô, sung sướng và muốn khóc khi cô bé gai góc chợ trời của anh ngoan hiền như
mèo nhỏ, chúi sâu vào lòng anh, hít mùi đàn ông từ anh, mắt lim dim ngây ngất.
- M ột năm nữa mãn tang mẹ, ta cưới nhau nhé.
Cô giật mình, vụt choàng tỉnh, thoát vòng tay anh:
- Còn Diệp?
Anh nh ăn trán. Ty Ty vẫn là Ty Ty.
- Trong thời gian đó, Diệp đã ổn định và anh ly dị.
- Không đâu.
Cô tuôn ra phòng khách, khựng lại, thấy Đáng lẫn bà Năm, bé Thanh ngồi nhìn tủm tỉm.
- Sao đây cô "kỹ sư chợ trời"? Chịu chỉnh hình chưa?
Ty Ty lườm lườm nhìn Đáng:
- Nói không là không.
Thiên ra theo, choàng vai, b ị cô hất mạnh. Anh ngạc nhiên:
- Sao vậy em?
- Không tr ăng sao gì hết, mấy người nghe cho rõ đây. Tui không chỉnh hình, không lấy ai
hết. Tui là con một ả điếm, một con ranh chợ trời với biết bao điều tai tiếng, làm gì cần đẹp,
làm sao làm dâu nhà danh giá, làm vợ làm mẹ? Tôi không cần, cứ sống đời thế này là tôi mãn
nguyện rồi.
Cô vụt la lớn lên:
- Đừng ép tôi. Nếu không, tôi sẽ đi luôn, mặc mấy người đó. Đi đi, đi về cưới vợ, sinh con, sống
đời mình đi. Đừng ai thương hại tôi.
Nét m ặt cô phẫn uất, hung hăng. Đáng bối rối đứng ngẩn ra. Thiên cúi đầu trầm tư. Anh hiểu
những gì trong lòng Ty Ty và biết không thể một sớm một chiều muốn có cô là được. Cô như
loài hoa xương rồng tủa gai, nếu hái không khéo, gai đâm đau thấu tim chảy máu.