Page 71 - Bong hoa ben hem vang
P. 71

- Độ gì?
  - Bình thường thôi, cứ đủ điểm ăn. Anh thua, cầm cơ cho em trọn đời. Em thua, đi xóa vết thẹo
  cho vợ chồng Đáng và Tâm Minh yên lòng.

      T ại sao không là "Em thua hãy làm vợ anh"?
  - Được. Ấn định hai trăm điểm, một cơ, anh đi trước.
  - Em đi trước.
  - Anh đi.
  - Em đi.
  Ông chủ chen ngang:
  - Tôi làm trọng tài, ai đi cũng được, một cơ một, ai hơn điểm hơn. Nào, tay tôi có hai tờ bạc
  cộng số hết, ai thua điểm đi trước.
      C ơ của Thiên chỉ ba điểm, Ty Ty đếm xong buồn xụ:
  - Một điểm. Tôi đi trước.
      Cô đi một hơi liền một trăm lẻ sáu điểm, rồi buông cơ, mặt ngầu xị. Thiên bôi nhựa thông
  vào tay, lấy hộp phấn xoa đều đầu cơ, bắt đầu đánh. Anh càng đánh cô càng tròn mắt. Cha trời!
  Học hồi mô mà ghê gớm rứa hè?
      - Mai đi gặp bác với anh. Độ nữa không?
  - Độ chi?
  - Xong độ mới nói.
      Lòng cô r ộn ràng, môi bĩu ra dài thượt:
  - Đừng tưởng bở nghe. Độ thì độ. Mỗi hiệp hay mỗi cơ.
  - Như trước. Anh không có thời gian.
  - Được. Anh ăn đi trước.
  Lần này Thiên đi chỉ tám mươi điểm, anh nhún vai:
  - Tới em.
  Ơn trời, có lẽ Ty Ty bị "sao quả tạ" chiếu, cô đi chỉ bảy sáu điểm. Cô vứt cơ hậm hực:

      - Điều kiện chi? Nói đi.
  - Cả chục điều kiện lận, về nhà nói tiện hơn.
  Cô trợn mắt:
  - Khi nãy đâu có giao là bao nhiêu điều kiện đâu - Anh cướp lời. Cô ra nhà xe, anh chìa tay:
  - Điều một, từ này anh chở em bằng xe này đi làm và đi chơi. Cô thả chìa khóa, anh lên xe nổ
  máy, cô ngồi phía sau. Anh nói:
  - Điều hai, khi anh chạy xe, phải ôm anh cho chặt.

      Má cô nóng lên, m ặt ngầu xị, lòng như mở hội.
  Về đến nhà, nhà vắng tanh, anh nói:

  - Bà đưa chìa khóa cho anh rồi, tối nay bà và bé Thanh làm khách nhà cô Châu.
      Anh d ắt tuốt xe vô nhà, khóa trái cửa nẻo, đến bên cô, thì thầm:
  - Điều ba, hãy hôn anh, anh nhớ "cún" lắm, cún ơi.
  Cô không hôn, nhưng để anh hôn đến ngất ngư. Để anh bế cô đặt vào lòng và... run lên.
  - Tết nay mình cưới nghe cún?
  Cô nhìn anh, hôn nhân được anh nhắc đến không ở một trận độ bida, điều ấy khiến cô cảm
  động.
  - Sao không là điều thứ tư?
  - Hôn nhân là sự trọng đại một đời, anh mất bao nhiêu tháng ngày mới có được em. Không thể
  đặt vào một canh bạc.
      - Di ệp...
  - Cô ấy có tất cả, chỉ mất anh thôi. Diệp không còn buồn, còn...
  - Mai mình ra đón chị Cả và chị Hai.
      N ước mắt Ty Ty tràn ra không gì ngăn nổi. Cô vùi mặt vào ngực Thiên, cắn anh một phát,
  nghiến chặt hàm răng. Thiên cũng nghiến răng chặt răng để không bật tiếng la, gồng mình chịu
   66   67   68   69   70   71   72   73   74