Page 67 - Bong hoa ben hem vang
P. 67
- Được. Cả anh và em cần thời gian suy nghĩ, chỉ cần em hứa ở đây ổn định đời mình không tha
phương, lạng bạt, anh sẽ về Đà Nẵng ngay.
- Tôi h ứa.
- Hứa với anh, không đi chơi khuya, quậy phá, uống rượu như lúc mới vô.
- Đó là tự do của... tui - Cô trừng bà Năm sắc lẻm.
- Ty Ty! - Tiếng gọi của Thiên tha thiết, khiến cô chạnh lòng ngoảnh mặt.
- Được rồi, khổ quá.
- Vậy anh... - Đáng vọt miệng - Hứa đám cưới của anh và Tâm Minh phải về với cái mặt hết sẹo.
- Không.
- Em khùng quá - Đáng la - Muốn anh ân hận cả đời sao?
- Tới lúc đó hãy hay.
Cô lầm bầm đi tuốt. Lần này khóa chặt cửa phòng.
Ty Ty v ề dự đám cưới của Tâm Minh với vết sẹo còn nguyên. Gần ba năm qua, cô trở lại
xóm cũ với vẻ bùi ngùi xa vắng. Tâm Minh đóng chặt cửa, ôm bạn khóc mãi. Ty Ty hỏi:
- H ọ sao rồi?
Tâm Minh hiểu:
- Chưa ly dị, dù tám bà chị anh Thiên ngầu dữ lắm. Nhưng Diệp ở bên nhà cô Bích. Nó làm tận
Tam Kỳ, cuối tuần mới về, vẫn đeo riết anh Thiên.
Ty Ty c ười:
- Gì mà đeo riết, vợ chồng cũ không rủ cũng tới mà.
Tâm Minh lắc đầu:
- Anh Thiên "lạnh" lắm. Ảnh đợi mãn tang xong là ra tòa. Diệp mỗi lần về, đến Minh khóc miết,
nó thay đổi nhiều. Ty Ty...
- Gương bể lại lành, đừng lo. để tao đi tắm rồi ra thăm hàng xóm với đám bạn hàng chợ trời.
Cô đi quanh xóm Chuối, xóm Hồ, nhà nào cũng có quà cho trẻ con, mỗi nhà Hồng không ghé.
Chiều lại ra chợ trời, cả chợ thấy cô reo hò, xúm lại chào hỏi búa xua.
Cô c ười toe:
- Mừng hội ngộ chợ trời, quậy một bữa nghe.
- Kiểu gì? - Già, trẻ nhao nhao.
- Ai ăn thì ăn, ai nhậu thì nhậu, không say không về.
Cả chợ hoan hô dậy trời.
Chi ều đó, dọc đường chợ, bàn ghế nhựa kê dài, cấm cửa xe cộ, bia và nước ngọt chất từ đầu
chí cuối. Mồi có gà có vịt, có nem lụi, thịt nướng. Ty Ty chủ xị, nâng ly dài dài, "dzô" một trăm
phần trăm không kém gì các bợm nhậu. Ai hỏi cô chuyện gì, đều bị gạt đi, nói mỗi một câu:
- Ở đây chỉ có nhậu, cấm hỏi.
G ần tàn cuộc, Ty Ty ngất ngư chân thấp chân cao, cười toét, đập bàn hát om xòm. Cả chợ
đồng ca dậy một góc trời. Quý ủy ban nhân dân nhìn qua lắc đầu cười. Thiên đến, nhìn Ty Ty
lắc đầu thở ra. Anh kéo cô đứng lên, không thấy đốm đem chồm bên chân.
- V ề thôi, Ty Ty. Em say rồi.
- Say hồi mô? Say răng biết anh là Chín Mập?
- Không say cũng tối rồi, để bà con dọn hàng chớ.
Cô l ờ đờ nhìn quanh, gật gù:
- OK. Hẹn mai gặp.
Thiên dìu Ty Ty đi được mấy bước, gặp cả nhà Hồng Diệp xông ra, bà Bích xỉ mặt Thiên, nghiến
răng:
- Mi mê con ả đĩ, mê thứ chợ trời lưu manh, dùng tiền bạc mua chuộc báo chí, bôi nhọ con
tao, đặng dễ bề ly dị nó, đem thứ thúi thây về nhà. Chừ bắt được tay, dạy được cánh, có chứng
cớ, giữa ban ngày ban mặt, mi ôm ấp như ri, còn chối nữa thôi?