Page 52 - Bong hoa ben hem vang
P. 52

Thiên đứng lên ra tựa bên cửa sổ:
  - Sao Diệp nói vậy? Anh không tốt với Diệp ư?
      Cô không bi ết nói sao. Phải. Anh tốt đến không chê điểm nào, nhưng... trời ơi! Làm thân con
  gái, cô nói thế nào cho ổn chuyện tình cảm tế nhị mong muốn ở anh? Cô chua xót hiểu ra, cô có
  thể làm vợ anh như từng mong muốn, nhưng sẽ không bao giờ có được trái tim anh.
  Hồng Diệp! Mi thua rồi ư? Không. Không thể thua.
  Cô ngước gương mặt đầm đìa nước mắt:
      - T ại sao lúc nào anh cũng lạnh lùng với em? Không hề có chút âu yếm, yêu đương? Em có
  lỗi gì? Lỗi muốn làm vợ anh, một người vợ toàn vẹn, yêu chồng chăng? Anh trả lời đi. Em đã
  câm nín bao năm rồi.
      Thiên làm thinh, anh th ấy đau khổ, bất lực và tự trách mình. Một phút ghen hờn không tìm
  hiểu rõ, lòng hiếu đạo không đúng cách đã khiến anh mù quáng đồng ý theo mẹ đi hỏi Diệp.
  Anh từng bắt mình cố quên, cố tốt với Diệp, nhưng trong chừng mực, anh biết không thể. Anh
  yêu một Ty Ty với quá khứ ê chề, yêu trái tim Ty Ty nhân hậu, không màu mè gian dối. Yêu
  nhất nam tính ngang phè và cả thói hư tật xấu ở cô. Thế nhưng không thể bắt mình yêu sự toàn
  diện của Hồng Diệp. Thật lạ lùng.
      - Xin l ỗi Diệp - Thiên thở dài.
  Như một sự thừa nhận, Diệp điên lên, cô rời ghế cười nhạt:
  - Em không dám. Dù sao ta sắp là vợ chồng, em mong anh cư xử tế nhị, đừng để gia đình em
  chịu tai tiếng.
  Thiên nhíu mày, châm điếu thuốc khác.
  - Hồi trưa, mẹ có nói chuyện với em. Mẹ nói, thi xong thì tổ chức cưới. Ra trường có con là vừa,
  mẹ mong có cháu nội ẵm bồng.
  Mắt Thiên tối sầm, miệng đắng chát.
  Bà Hai Gấm lên cơn bởi dòng nước mắt không cạn của Hồng Diệp. Cả nhà lại nháo nhác ra bệnh
  viện. Tám bà chị của Thiên nghiến ngầm.
  - Mi muốn giết mẹ hả Thiên? Trời ơi! Mẹ cay đắng trăm chiều, nuôi mi lên làm ông nọ bà kia để
  rồi bất hiếu thức nớ. Mẹ có bề gì, gánh hết đi nghe. Bà Hai Gấm lần này nặng lắm, cứ mê tỉnh,
  huyết áp tăng vọt. Chiều đó, bà tỉnh lại, thấy Thiên ngồi bên giường với cô chị cả, liền nói:
  - Sợ mẹ không sống được, qua xin cô Bích cho cưới chạy tang, kẻo mẹ có bề gì bắt con Diệp chờ
  ba năm nữa, lỡ tuổi xuân nó.
      Thiên ng ăn lại:
  - Mẹ không sao đâu. Đừng làm thế, mẹ ơi.
  - Con cãi lời, mẹ chết không nhắm mắt.
  Chị cả anh mắng dũa, nức nở:
  - Vì mi mẹ mới ta nông nỗi ni, còn dám cãi?

      Thiên nh ư chết cả người. Anh hy vọng bà Bích không chấp nhận vì sĩ diện, không ngờ bà
  đồng ý ngay. Đám cưới Thiên lập tức được tiến hành, không rình rang, nhưng chu đáo, đầy đủ.
  Bà Hai Gấm từ bệnh viện về dự, vui mừng, thỏa nguyện lắm.
  Điều bất ngờ là nhỏ Mi đi với Đáng tới, theo sau họ có người ôm bó hoa hồng khổng lồ. Người
  ấy giao tận tay Diệp, chìa tấm thiệp, nói:

      - Cô Ty Ty g ởi điện hoa chúc mừng anh chị.
  Diệp đọc ngay cho Thiên nghe, chỉ vài dòng ngắn:

      Thu ở nhỏ, Diệp thường mơ ước ngày cưới được hoàng tử lòng mình tặng trăm đóa hoa
  hồng. Nếu Thiên đã tặng đủ hoa hồng, hãy rãi luôn trăm đóa hoa hồng của Ty Ty xuống chân
  bạn, như một lời cầu chúc hai người mãi đi trên con đường tình đầy hoa tình yêu.

  Ty Ty.
  Diệp vò lá thư ném xuống chân. Thiên nâng ly chào Đáng luôn ba lần rượu. Diệp ra cửa đón
  bạn. Thiên hỏi Tâm Minh:
  - Cô ấy đang ở đây ư?
   47   48   49   50   51   52   53   54   55   56   57