Page 47 - Bong hoa ben hem vang
P. 47

bằng ánh mắt si mê, giữa bàn dân thiên hạ, “hầu hạ” từng cái chén, đôi đũa, cười khi con nhỏ
  cười, ăn khi con nhỏ ăn. Bà Thanh Tâm nhìn mà tức đến lộn ruột gan. Trời ơi! Nuôi nó lớn ngần
  đó, nó chưa chăm sóc bà được như rứa, mà vì con của ả điếm lại hạ mình “lòn cúi”. Bà điên giận
  đến mức mất tự chủ, đập bàn đứng phắt lên, bước ra phòng ngoài, xăm xăm lại gần.

      Đ áng đang nói cười, thấy mẹ bối rối đứng dậy:
  - Con chào mẹ. Mẹ đi dùng cơm tối ư?

  Vài ánh mắt nhìn hai người. Bà Thanh Tâm là người có danh tiếng, nên cố nhỏ nhẹ mà giọng
  run run:

      - Con nói ăn lỡ bữa với người nhà bệnh nhân nên không ăn cơm mẹ nấu, con nói hôm nay
  trực thay cho bạn. Vậy cô này là người nhà bệnh nhân hay đồng nghiệp?
  Ty Ty biết mà Thanh Tâm, cô đứng lên chào nhỏ nhẹ và ngạc nhiên khi thấy vẻ tức giận đầy ứ
  mắt bà:
      - Th ưa bác, cháu là bạn thường thôi.
  - Hừ! Vì người bạn thường, nói dối mẹ nó là chuyện hiếm thấy đấy. Đáng bối rối nắm tay mẹ,
  bà Thanh Tâm gạt phắt, quay lưng:
  - Mười lăm phút sau, tôi muốn gặp ông bác sĩ tại nhà.

  Nghĩa là không ăn được bữa cơm này, Ty Ty nghĩ thầm, nhìn Đáng, thấy anh sợ mẹ rõ rệt trên
  nét mặt, cô thực sự kinh ngạc:

      - Đáng!
  - Xin lỗi Ty Ty! Anh phải về. Anh sẽ đền em một bữa cơm khác. Cô ngồi xuống, chống tay lên
  cằm, mỉm cười:
  - Không cần đầu. Em ăn xong mới về mà.

      Đ áng đi ngay, Ty Ty nhìn theo bần thần phát giác ra Đáng rất hiếu thảo đến nhu nhược, sợ
  mẹ. Còn bà mẹ gần như ghen cả với bạn gái con mình. Hèn nào quen nhau bao năm, Đáng chưa
  một lần mời cô ghé nhà chơi, và qua Tâm Minh, Ty Ty hiểu nhà Đáng rất coi trọng địa vị, danh
  giá.
      Hôm sau Đáng tới nhà, mặt đầy nét ưu tư, hỏi Ty Ty:
  - Em còn điều gì chưa nói thật với anh?
  Cô hiểu anh nói gì. Đêm qua, hẳn hai mẹ con bùng nổ vì cô.
  - Tại sao em phải nói khi anh không hỏi?
  - Giờ anh hỏi - Đáng rịn mồ hôi trán.

  Ty thấy nực cười. Thật ra, cô chưa hề nhận lời yêu anh dù cố dặn lòng gắng yêu thử. Vậy có là gì
  của nhau mà anh … Cô nheo mắt, cười cợt:
  - Mẹ em làm điếm, và em không biết ai là cha. Có phải anh muốn hỏi rứa không?

      Mi ệng Đáng đắng nghét, thì ra mẹ không đặt điều. Anh đau khổ ôm đầu:
  - Cả mẹ anh, nội, cô, chú đều trách mắng anh, cấm không được quen em.
  - Lạ thiệt. Làm bạn anh, phải có tiêu chuẩn lý lịch cao ư?
  Đáng ngẩng lên, mím môi:
  - Nhưng anh yêu em. Ty Ty! Anh ráng nhịn đợi em ra trường, ta về Sài Gòn tìm việc làm rồi
  cưới nhau.

      Ty Ty rùng mình. Sài Gòn, n ơi ấy có Diệp và Thiên. Họ đám hỏi rồi, chỉ chờ ngày cưới. Có cô
  bạn Tâm Minh hiền ngoan chân chất. Ta cần gì một lá chắn để họ đến với nhau? Xong rồi, hôm
  ấy, Diệp đẹp lắm, áo thiên thanh, màu Thiên yêu nhất. Còn Thiên, veston hẳn hòi, bảnh trai
  nghiêm nghị, đeo nhẫn đính hôn rồi hôn Diệp dịu dàng.
      Ty Ty cùng nh ỏ Mi ở bếp, nấu ăn đãi hai họ. Ty Ty nhìn thật rõ, thật kỹ, in mãi hình ảnh ấy
  vào tim óc để đêm về đóng chặt cửa, bó gối ngồi mãi, nhìn hai bộ áo Thiên tặng ngày trước, chỉ
  mặc đi với anh đúng hai lần, ngu ngơ đếm từng tiếng chắc lưỡi của thạch sùng, mặc nhỏ Mi gõ
  cửa gọi mãi. Lúc ấy, Ty Ty có khóc đâu mà răng nhỏ Mi mắt sưng húp, cứ quanh quẩn bên mình
  thở dài rồi lại khóc? Và có phải vì mình, nhỏ Mi không ở chung với Hồng Diệp để rồi từ đó nhạt
  phai tình bạn? Chắc không phải đâu. Người ta nói: “Có tình yêu, người đang yêu quên đi nhiều
   42   43   44   45   46   47   48   49   50   51   52