Page 50 - Bong hoa ben hem vang
P. 50
nhờ coi nhà dùm, vì bận công việc phải ở lại đêm, cô bèn chào Thạnh đi luôn.
Thạnh khóa cửa trở vô, nằm dài nhìn Thiên nối điếu thuốc nọ qua điếu thuốc kia, gắt:
- Chuy ện gì? Nói đại đi.
- Không có gì.
- Đừng dấu tao. Không ai đối xử với vợ chưa cưới như mày. Mày không yêu Diệp, sao làm đám
hỏi?
- M ẹ tao thích cổ, bà lại bị cao huyết áp.
- Trời đất! Chuyện như tiểu thuyết ba xu vậy mày?
- Còn tao l ại nghĩ mình lầm. Từ khi mẹ tao đòi bỏ trầu cau Diệp, Ty Ty qua lại với Đáng thân
mật. Tao ngỡ cô ấy muốn xóa bỏ quá khứ bằng danh vọng người chồng, danh vọng một dòng
họ.
- Quá kh ứ gì?
- Ty Ty là đứa con hoang của một người làm điếm, khắp chỗ phường tao ở, ai cũng biết điều
này. Đó là lý do trong nhiều lý do để mẹ tao phản đối.
- Dĩ vãng không có răng, cũng không có nọc độc, nhưng luôn giết chết được ý chí con người.
Nếu cô ấy đứng vững nghĩa là rất mạnh mẽ.
- Cô ấy kiên cường lắm, đôi khi cứng rắn hơn con trai, thế mà hôm nay nhỏ Mi nói với tao khi
cô ấy cười là lúc nước mắt cô ấy chảy vào lòng. Thiên quay mặt vào bóng tối, giọng nghẹn đi:
- Cô ấy vì cứu danh dự nhà thằng Đáng đã bị người ta rạch mặt, giờ bỏ đi rồi, còn tao lại ngồi
đây, bên hạnh phúc dư thừa, nhớ lời ngoại cô ấy nói: "Hãy âm thầm lo lắng cho Ty Ty dùm
ngoại" và cay đắng hiểu ra một điều, từ thuở đó, ngoại đã biết giữa tao và Ty Ty sẽ không
thành.
- Giờ mày tính sao? - Thạnh ngậm ngùi.
- Tao muốn về đi tìm cô ấy, lại sợ cô ấy nát lòng thêm. - Nước mắt Thiên âm thầm rơi trong
bóng tối - Tao phải làm sao?
- Mày cứ xin phép về, không vì tình yêu cũng vì tình anh em bao năm khôn lớn bên nhau. Mẹ
mày không thể trách cứ đâu.
Đ êm ấy, hai người thức trắng, Thiên kể Thạnh nghe chuyện cô "cún giang hồ", chuyện hai
người từ nhỏ đến lớn. Thạnh ngủ lúc gần sáng, Thiên nhìn ra bầu trời hừng sáng, nghĩ về Ty Ty
với tình yêu chôn chặt trong lòng. Ty Ty! Vì sao em phải chịu gánh nặng cuộc đời, khi em
không hề tạo ra nó? Và có phải vì thế, em đành tâm chối bỏ tình yêu anh?
Tr ừ chuyện đời cưới Ty Ty của Thiên, công bằng mà nói, bà Hai cũng thương cô. Nghe
Thiên nghỉ phép về tìm Ty Ty, bà Hai Gấm không vui lắm (sợ bên sui gia nghĩ không hay),
nhưng vẫn giọng hưởng đãi hỏi con:
- Nó chừ khôn lớn ra đời, đủ lông đủ cánh, tự lập, nhỏ nhặt chi mà con phải đi tìm?
Thiên không nhìn mẹ, mắt xa xăm buồn:
- Ty Ty t ừ nhỏ cùng lớn theo con, thân hơn anh em ruột. Giờ gặp bất hạnh, một thân một
mình bơ vơ, con thấy đau lòng. Người xưa nói "Bà con xa, láng giềng gần" răng nỡ đối với nhau
cạn tình đến vậy.
Bà Hai Gấm nhổ bả trầu, chùi mép:
- Thằng Huynh về nhận tội rồi, là do con Hồng rù quyến, đi chơi mô đó, lỡ dại vì say. Con Hồng
được thả về nhờ Ty Ty đến xin bãi nại.
Thiên đứng phắt lên:
- Rồi Ty Ty đâu?
- Là nghe công an nói r ứa, chớ chẳng ai thấy nó. Nó còn nhắn "Thù vẫn khắc ghi, nhưng
không nỡ để trẻ thơ vô tội còn trong bụng đã chịu tù đày, không cha". Cha trời! Mẹ nghe kể
cũng ứa nước mắt, nhưng ngẫm lại, nó đi hóa hay, ở miết chỗ ni, chắc không ngẩng đầu làm
người được. Miệng thế gian mà con.
- Mẹ biết Ty Ty tốt, rứa mà mẹ... - Thiên nghẹn lời