Page 45 - Bong hoa ben hem vang
P. 45

Anh chở Ty Ty ra bờ sông, cười cười, mặt đanh lại lúc ngồi vào ghế đá.
      - M ượn anh làm trò, giờ trả thù lao đi.
  Cô nhún vai:
  - Nếu anh không thích, tôi sẽ xin lỗi ngay.
  - Nếu anh thích thì sao?
  - Thì cứ cặp bồ. Đời mà, vui vẻ thôi, có mất mát gì?
  - Có đấy. Em sợ không?
  - Có sức chơi, có sức chịu.
  Đáng cố ghìm tiếng thở dài, liệu rằng thời gian có làm tốt việc lãng quên? Anh nắm tay cô, kéo
  sát vào mình:
      - Ch ịu làm người yêu anh rồi sao? Vậy cho anh hôn đi.
  Ty Ty cứng người lại, liếm môi rồi cười.
  - Hôn thì hôn.
  Cô nhắm mắt, Đáng rạo rực ôm cứng cô, cúi xuống. Anh cảm giác cô rùng mình, người gai cứng.
  Đáng thở dài, đẩy cô ra, lấy thuốc châm hút:
      - Anh yêu em, Ty Ty ạ, nhưng khi con tim em chưa thuộc về anh, ta âu yếm chẳng có ý nghĩa
  gì. Anh hy vọng một ngày nào đó, em lãng quên và bắt đầu lại từ anh.
  Cô không cười nữa, gương mặt hắt hiu nỗi buồn. Cô nhìn ra dòng sông nhấp nháy đèn màu,
  ngồi lặng, khá lâu nói:
  - Người ta có thể yêu nhiều lần trong đời phải không anh? Nếu đúng vậy, em mong rằng sẽ biết
  yêu anh. Anh nói lại lần nữa câu yêu em đi.
      - Anh yêu em - Đáng nhìn chăm cô, nói từng chữ.
  Cô ngả vào vai anh, nhắm mắt:
  - Em mệt mỏi quá.
  - Cứ tựa vào anh ngủ, cô người yêu bé nhỏ ạ.
      Cách m ột giàn hoa giấy, Thiên chết lặng. Anh ngỡ cô bày trò, bất kể chạy theo. Thì ra cô nói
  thật. Họ tình tứ thế kia, chỉ có anh là khờ khạo, tin vào sự mách bảo của trái tim: Cô có yêu anh.
      Đ áng đưa Ty Ty về đến nhà đã mười giờ đêm. Cô đợi Đáng chạy xe đi, mở cổng vào nhà và
  ngạc nhiên vì không thấy Đốm Đen đón mừng. Chắc nó về thăm bà chủ rồi. Cô bước lên thềm,
  lui cui mở khóa uể oải bước vô. Thiên như bóng ma từ bóng tối, theo chân cô, chốt cửa. Ty Ty
  trợn tròn:

      - Anh …
  Thiên bóp cứng đôi vai cô, nghiến ngầm đau đớn:
  - Cô gạt tôi. Cô chà đạp lên con tim tôi.

  Cô run bắn, rồi thản nhiên trở lại, gạt phắt tay anh, gắt:
  - Anh làm tôi không dám nhìn mặt Hồng Diệp. Mẹ anh lại sỉ nhục tôi không chừa chút nào để
  tôi nhìn ai. Là mẹ anh và anh có lỗi với tôi.

      - Em…
  - Tôi không hề yêu anh. Sao anh bêu rếu tôi với mẹ anh?
  - Đừng gạt anh. Em có yêu anh.
  - Không.
  - Có.
  - Không. Trăm lần không, ngàn lần cũng không.

      Thiên g ầm lên, túm chặt Ty Ty, hôn cô điên dại. Bao năm rồi đè nén nhớ thương, giữ lòng
  chờ đợi, ai hay nàng giết cõi lòng anh. Ty Ty! Anh muốn nghiền nát em trong vòng tay anh.
      N ụ hôn Thiên có cả tình yêu và lòng ghen hận, đầy bạo lực ở giây phút ban đầu. Ty Ty vùng
  vẫy, cố đẩy Thiên ra, nhưng cô bất lực. Cơ thể mềm nhũn khi bị Thiên ghì siết, đầu óc mơ màng,
  mụ mẫm vì nụ hôn anh dài bất tận. Cô như say tỉnh, hôn trả anh bằng cả lòng khao khát hiến
  dâng.

  Thời gian như ngừng lại, Thiên ngây ngất thì thào:
   40   41   42   43   44   45   46   47   48   49   50