Page 40 - Bong hoa ben hem vang
P. 40
- Bà ngoại đau hoài, Ty Ty không rời nhà một bước, ta không nói được gì hết.
Thạnh xì dài:
- Mầy có nói ráo nước bọt, mà em Diệp kề bên, thêm bà già cắn cưa làm sui nhà cô giáo, thì
cũng cóc ăn thua. Nói tiếp nghe.
- Lần này không tiễn tao luôn, lại có thêm đám bạn trường kề suốt. Tên bác sĩ thì một ngày
khám bệnh bà ngoại ba bốn lần.
Th ạnh cười ngất:
- Kiểu này, mày phải cưới con Diệp là cái chắc.
- Không bao giờ.
- Để mày coi. Tao nói thiệt. Thấy "em" đối xử với mày mà tao thèm. Trời ơi! Xinh đẹp, dịu dàng,
đảm đang, học giỏi. Mày tìm đâu ra?
- Dẹp mày đi.
Nói d ẹp chớ Thiên thầm thở ra. Cái thằng nói gì cũng đúng khổ nỗi mình lại không yêu. Mỗi
lần Thiên thấy Diệp đến, phiền hơn vui, bởi cô đối xử khiến anh ngại, mà nói thì không thể nói.
Cô có làm gì, chỉ chăm sóc anh từ một hột nút đến cái nhà dơ, từ bộ quần áo bốc mùi đến bữa
cơm ngon cuối tuần họp mặt. Cô có làm gì đâu, rất mực thước, dịu dàng, chinh phục toàn bộ cư
dân sinh viên quanh đó, và có khối anh làm thơ thất tình vì cô. Ấy thế mà anh chẳng chút động
lòng, còn có cảm giác Diệp cố tạo ra một Hồng Diệp vẹn toàn.
Thiên đứng lên, nói:
- Tao điện về nhà Tâm Minh.
Thiên lại quay về, mặt khổ đăm đăm, nằm dài:
- Dì Nga nói không có gì, mà sao lòng ta cứ bồn chồn.
Thiên linh c ảm đúng, lúc ấy bà Bốn Khoai đang hấp hối ngoài bệnh viện. Cơn đột biến lần
thứ hai dìm bà vào hôn mê ngay ngoài chợ trời, lúc bà đang dọn hàng. Ty Ty đi học chưa về. Cô
nhỏ đang ngồi bên giường ngoại, mắt sưng húp vì khóc. Bên cô là Đáng, ngoài cửa sổ là hàng
xóm và đám bạn sinh viên.
Đ áng vừa hội chấn toàn khoa, anh xót xa nhìn Ty Ty tiền tụy dù mới qua một ngày đêm.
Biết nói sao với cô đây? Tội nghiệp bà ngoại Ty mới năm lăm tuổi, có lẽ tháng năm cực khổ
nhọc nhằn khiến bà yêu mệnh. Dù sao phải nói thôi.
- Ty Ty!
- Ngoại em sắp mở mắt như hồi nớ hả anh Đáng?
Cô hỏi dồn, nắm tay Đáng day day, mắt mở to đầy tia hy vọng. Đáng bồi hồi siết tay cô, nói nhỏ:
- Ty Ty! Đưa ngoại về nhà thôi em. Để ngoại nhắm mắt, có bà con hàng xóm thêm phần ấm
cúng.
Ty Ty nhìn sững Đáng lơ láo, thất thần, một lúc nói:
- Anh hù em thôi, phải không? Bà ngoại còn trẻ khô mà, ngoại muốn bồng cháu cố, bị em cưới
hôm qua.
Đ áng thở dài, anh muốn khóc khi nhìn cô như vậy. Đâu rồi Ty Ty lém lỉnh gai góc khiến anh
vừa yêu, vừa ngại? Cô đang nhỏ bé, tuyệt vọng hơn bao giờ hết và phải chăng anh chính là chỗ
dựa duy nhất.
Đang choàng tay qua vai Ty Ty, một điều cấm kỵ trong nơi làm việc, nhưng Đáng phải làm.
- Ty Ty! D ũng cảm lên em. Anh làm giấy tờ đưa ngoại về thôi.
- Không đâu - - Ty Ty thất thanh.
Đáng bóp mạnh tay cô, cương quyết đưa ra ngoài. Hàng xóm, bạn bè đủ mặt, bà Hai Gấm oang
oang:
- Ty Ty! Ngoại răng rồi con?
Cô cứ lơ láo lắc đầu, cô Bích ái ngại nhìn bà Nga rồi nhìn Đáng. Anh nói nhanh:
- Nh ờ mấy dì đưa bà về nhà.
Mọi người vụt hiểu, tặt lưỡi xót xa. Bà Nga ôm Ty Ty, ứa nước mắt:
- Bình tĩnh lo cho ngoại, con. Còn có dì đây. Cha trời! Trời răng không có mắt?