Page 36 - Bong hoa ben hem vang
P. 36
Thiên đành chịu, tối đó qua nhà Ty Ty lúc cô nhỏ sắp đóng cửa. Đốm đen lon ton theo bên
chân. Thấy Ty Ty đang đấm bóp cho bà Bốn, Thiên dành. Anh rành chuyện này lắm, bởi muốn
xin mẹ gì, thì thuở nhỏ, Thiên đã dùng chiêu này nịnh bà Hai Gấm. Được Thiên đấm bóp, bà
Bốn khen dồi.
- Tr ời ơi! Ngoại khỏe ghê. Hết nhức mỏi rồi. Thằng Chín giỏi thiệt. Thiên nói ỡm ờ:
- Nếu ngoại muốn, con sẽ đấm bóp cho ngoại cả đời.
Bà B ốn ngồi lên vấn tóc, cười:
- Cha mi! Làm tới ông kỹ sư, đi tận mô mô, răng đấm bóp cho ngoại được. Thiên xa xôi:
- Làm ông chi rồi cũng phải về cội nguồn. Huống chi còn gia đình, còn ngoại với Ty Ty ở đây.
Bà B ốn cảm động, ngậm ngùi. Cái thằng thiệt có nghĩa có tình. Giá chi... Hỡi ơi! Cả hai xóm
đồn dậy chuyện Hai Gấm rấp ranh làm sui với cô giáo Bích, huống chi, Ty Ty dĩ vãng như chén
mật đắng làm đắng lòng người.
Ty Ty v ẫn ngồi ở bàn, cắm cúi bao mấy cuốn vở, tóc cô rũ xuống che khuất nửa mặt. Thiên
nhìn không rõ vui buồn, nhưng thấy tóc cô đã dài hơn, rậm dầy phủ kín lưng. Anh qua bàn sau
khi thả mùng cho bà Bốn.
- Ty Ty!
- H ử?
- Mai anh đi với Tâm Minh, Hồng Diệu vài hôm.
Cô nhỏ cười, thoáng chút buồn lướt nhanh:
- Hai con nhỏ khoái phải biết. Đi vui vẻ nghe.
Ch ẳng hiểu vì sao Thiên thấy nặng nề, buồn phiền. Anh nhìn cô, tự hỏi, bao năm bên nhau
chia sẻ vui buồn, cô có chút gì nghĩ tới anh ngoài tình cảm anh em thông thường.
Bàn tay Ty Ty thô ráp vì tháng năm lăn lóc kiếm sống ở chợ trời, hờ hững đặt ở cuốn vở. Thiên
mạnh dạn bất chợt đưa bàn tay mình nắm chặt đôi tay cô.
Cô nhìn anh không nháy, c ũng không rút tay về, không bẽn lẽn hay bối rối, chỉ nhìn như
muốn hỏi tại sao. Thế nhưng từ trái tim cô, hơi nóng bàn tay anh ràn rụa, xua đi niềm mặc cảm
âm thầm bao năm chôn chặt. Cô nghe hạnh phúc và đau khổ, bởi biết cô và anh khó có ngày
mai.
- Nhỏ nhớ hứa gì với anh không? - Giọng Thiên khàn đi.
- Nhớ. Học xong mới có bồ chớ chi. Đã ngoéo tay, Ty Ty nhất định giữ lời hứa.
- C ảm ơn em. - - Thiên buột miệng.
- Vì răng cảm ơn? - - Ty Ty cắc cớ.
Thiên một thoáng nhắm mắt. Đáng rất gần Ty Ty.
- Vì anh muốn suốt đời lo cho em.
Mặt cô nhỏ nhợt đi, rút vội bàn tay lại, Thiên ngoảnh nhìn nơi khác.
- Nh ưng cả anh và nhỏ mới đi trên con đường tương lai, còn quá trẻ để nghĩ tới chuyện một
đời, nên anh chỉ mong nhỏ đặt trọn tâm trí học hành. Sau này, đến tuổi đủ chín chắn, ta sẽ trở
lại vấn đề anh vừa nói, nếu em có nghĩ về anh, không còn ai khác.
Ty Ty cúi mặt, lần đầu tiên cô lộ vẻ e thẹn con gái trước anh. Thiên rung động thật sự, hơn cả
khi nắm bàn tay cô. Anh đứng lên, nói nhỏ giọng khàn đặc:
- Anh về. Mai đi rồi, ở nhà ngó chừng ngoại, anh có quà về cho. Đêm ấy, Ty Ty thức trắng. Ở nhà
bên, Thiên cũng chẳng hơn